Ánh nắng vàng nhạt của một buổi sáng sớm đầu thu chiếu qua ô cửa sổ rọi thẳng vào trong căn phòng tone vàng kem ấm áp.
Tử Kỳ ngồi trong phòng đang cho một bé trai còn đang ẵm ngửa bú sữa. Đứa bé kháu khỉnh, đôi mắt to tròn và khuôn miệng lúc nào cũng toe toét, đầu chỉ có vài soi tóc tơ nhìn rất đáng yêu.
Đứa bé là con của Hàn Tử Hân và cô, tên là Hàn Tuấn Hưng. Tuấn Hưng bây giờ đã được một tháng rưỡi. Cậu bé kháu khỉnh được bú sữa mẹ thì từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tử Kỳ đang chăm chú ngắm nhìn con thì đột nhiên cánh cửa mở ra, Hàn Tử Hân bước vào khiến cô giật mình. Khuôn mặt cô bất giác đỏ lên vì xấu hổ, cô vội đưa tay đóng cúc áo lại, miệng lắp bắp:
- "Thiếu...thiếu gia! Sao cậu vào mà không gõ cửa?"
- "Tôi chuẩn bị đi làm, muốn tới thăm con một chút."
Đôi mắt sắc bén của Hàn Tử Hân nhanh chóng liếc thấy hành động ngại ngùng của cô, anh giả vờ như không thấy gì, tỉnh bơ đáp.
Suốt từ khi biết Tử Kỳ mang thai tới nay đã hơn nửa năm cô về đây sống chung với anh. Hàn Tử Hân vô cùng ân cần và dịu dàng khi chăm sóc cô cũng như đứa bé khiến cô càng ngày càng yêu anh sâu sắc. Nhiều khi cô tự trách bản thân sao lại yêu anh nhiều đến thế nhưng cô cũng vừa yêu vừa hận anh vì đã khiến cô tưởng bở về tình cảm anh dành cho cô bằng những hành động chu đáo kia. Nhưng hơn ai hết, cô tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-anh-xin-loi/1736178/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.