Written By Natalian_Nguyn
Dạ Anh phải mất mấy giây mới có thể lấy lại được bình tĩnh.
Cô âm thầm quan sát nét mặt Hoắc Dương Thần.
Anh vẫn im lặng. Nhưng ánh mắt lại tràn đầy ôn nhu chờ đợi câu trả lời từ cô.
Dạ Anh nhất thời đảo mắt suy nghĩ. Sau đó miệng nhỏ nhanh chóng nói :
" Hoắc Dương Thần, đầu cậu bị kẹp cửa có phải không? "
Dạ Anh vừa hỏi xong câu này liền cảm thấy bản thân vừa mới phạm phải tội " phạm thượng ".
Chẳng mấy chốc. Bầu không khí bên trong xe chìm xuống, âm đến cực độ.
Chờ khoảng mấy giây vẫn không thấy Hoắc Dương Thần trả lời. Dạ Anh âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Không lẽ ...
Một lúc sau, anh thở hắt ra một hơi. Môi mỏng mấp máy gọi cô.
"Dạ Anh... "
Giọng nói lúc này có chút trầm ấm. Xem lẫn thất vọng nhìn cô. Nhưng thực sự, tận sâu trong ánh mắt ấy là muôn vàn cưng chiều dành cho cô.
Nghĩ nghĩ, vẫn không phải là lúc tiếp tục đề tài này. Anh nói lảng sang chuyện khác.
" Muộn rồi. Em lên ngủ đi. "
Hoắc Dương Thần cảm thán nói xong. Dạ Anh chỉ chờ có vậy, ba chân bốn cẳng mở cửa chạy đi mất.
Hoắc Dương Thần: " ..... "
Đến khi tay cô vừa mới chạm vào thanh chốt cửa. Hoắc Dương Thần từ phía sau lưng đặt bàn tay to lớn lên bàn tay của cô. Tay còn lại chống lên mặt kính trước mặt. Thành công vây hãm Dạ Anh trong vòng tay.
Dạ Anh cơ hồ có thể cảm nhận được hơi ấm toả ra từ phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-anh-nho-em-h/427115/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.