Written By Terryblackfox.
Hoắc Dương Thần nháy mắt tối sầm lại. Anh vẫn không nói gì. Sắc mặt có chút khó coi.
Dạ Anh nãy giờ vẫn giữ nguyên động tác. Mắt liếc thấy mẹ cô tư thái bình thản nhưng lời nói lại có vẻ như nghiêm túc. Còn Hoắc Dương Thần mặt mũi đã sớm không còn nhìn thấy. Bất giác, cô gắp thêm miếng cá cho vào miệng. Bản thân cô lập tức muốn lui cung!
Một lát sau, đôi môi mỏng của Hoắc Dương Thần khẽ mấp máy gọi.
" Bác gái... "
" Tất nhiên hai đứa vẫn có thể qua lại. "
Mẹ Sương vừa dứt lời. Dạ Anh lập tức đứng phắt dậy. Đồng thời hô.
" Mẹ... "
Khuôn mặt Dạ Anh nháy mắt đã đỏ bừng. Thật không ngờ mẹ cô còn có thể có cái suy nghĩ ấy nữa đi.
Trái ngược hoàn toàn với Dạ Anh là Hoắc Dương Thần. Sắc mặt anh lúc này từ khó hiểu chuyển sang vui vẻ.
Mẹ Sương nói tiếp.
" Sức khoẻ bác mới hồi phục chưa được bao lâu. Để Dạ Anh ở lại. Ngoại trừ sang công ty khác làm, chuyện gì bác cũng sẽ đồng ý. "
Dứt lời. Hoắc Dương Thần chợt cười cười.
Anh buông bát đũa trên tay trên tay đặt xuống bàn. Bản thân nghiêm chỉnh đứng lên, gập người chín mươi độ theo tư thế thắng tắp nhất. Đồng thời hô to.
"Bác gái yên tâm. Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-anh-nho-em-h/427114/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.