Written by Terryblackfox
Và, đám cháy kia vẫn mãi mãi không có cảm xúc. Vẫn cứ cháy theo quy luật của chúng . . .
---
Ở bên này, Hoắc Dương Thần lần đầu được " đi chơi riêng " với cô nên cũng chuẩn bị rất kĩ càng. Vẫn là bộ đồng phục học sinh đó nhưng chỉ là trong vòng 30 phút đó. Anh đã tốn không ít lần tắm, xịt không ít nước hoa hiệu của Pháp. Bản thân anh thường ngày đã thoang thoảng mùi hương bạc hạ nam tính thì nay lại dịu dàng một mùi vị gì đó rất cuốn hút, lịch lãm.
Mái tóc đen dài phủ mắt phượng dài hẹp. Trông anh lúc này chẳng khác gì một soái ca hay nam thần trên màn ảnh.
Đứng chờ Dạ Anh ở cổng trường cũng đã lâu, có thể thấy anh sốt ruột đến nỗi anh cứ nhìn chằm chằm vào hành lang cầu thang đó, ngó ngó nghiêng nghiêng như ngóng trông bóng hình ai đó vậy. Đôi chân cứ muốn nhấc lên đi đến cầu thang lên lớp học nhưng lại thôi, vì nghĩ Dạ Anh còn đang ở trên lớp với các bạn khác nên anh cũng không tiện.
Bỗng từ phía xa, Mạc Y Trân từ từ tiến lại chỗ anh, cô mở miệng nói trước.
"Dương Thần, cậu đang tìm Dạ Anh phải không?"
Nghe Mạc Y Trân nhắc đến Dạ Anh, Hoắc Dương Thần chợt khựng lại, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh không biểu thị ra bên ngoài, giọng nói trầm mặc vang lên.
"Không có gì đâu."
Hoắc Dương Thần vẫn không liếc nhìn cô dù chỉ một cái. Nhưng ngược lại, Mạc Y Trân lại bị mùi hương trên cơ thể Hoắc Dương Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-anh-nho-em-h/427095/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.