Phi Ưng đánh vài cái đã làm cho bọn côn đồ trông thê thảm, Dạ Vô Hàm đứng bên cạnh thờ ơ liếc nhìn bọn chúng sau đó lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!”.
“Vâng, vâng, vâng!”. Mấy người vừa lăn vừa bò ra ngoài ngõ.
“Hàm Vương?”. Nhìn thấy hắn làm Phong Linh nhớ tới ngày đó ở phòng bếp....
Phong Linh không được tự nhiên dời tầm mắt đi, Dạ Vô Hàm tiến tới nhìn hai mẹ con: “Xảy ra chuyện gì thế? Tại sao bọn chúng lại ngăn các ngươi lại?”.
“Giật tiền”.
“Cướp sắc”.
Hai mẹ con nói ra cùng lúc. Sau đó giật mình, quay sang oán giận nhau.
“Nương, bộ dạng nương nhìn như bà cô, ai chịu cướp sắc của nương hả?”.
“Tiểu tử thối, nương giống bà cô chỗ nào hả?”. Phong Linh không khách khí vỗ đầu của nó: “Làm ơn đi, nhà chúng ta nghèo như thế này, làm gì có bạc cho người ta cướp hả?”. Vừa nói vừa nháy mắt cho con trai.
Dạ Vô Hàm vuốt trán: “Được rồi, nguyên nhân là gì không quan trọng, không có việc gì là tốt rồi”.
“Ừm!”. Hai người gật đầu liên tục: “Đúng, đúng, đúng!”.
Phi Ưng tiến lên, nhỏ giọng: “Hàm Vương, chúng ta phải đi rồi”.
Dạ Vô Hàm nhẹ nhàng gật đầu, không yên tâm nhìn hai mẹ con: “Các ngươi xác định là không có việc gì chứ?”.
“Đúng đúng, đi đi thôi”. Hai người cười hì hì phất tay với hắn. Dạ Vô Hàm vừa rời đi Phong Linh lôi túi bạc ra nói: “Con trai, chúng ta về tìm một chỗ chôn!”.
“Đúng!”. Bảo Bảo dùng sức gật đầu.
Hai người vừa đi vừa thương lượng xem nên giấu ở phòng bếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/53106/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.