Phong Linh và Bảo Bảo ngồi trước cửa nhìn một đống rau củ trong sân.
“Nương nghĩ biện pháp đi không thì chỗ rau củ này hỏng hết”.
“Có rồi”. Phong Linh vỗ tay, đề nghị: “Không thì chúng ta ra chợ bán lại với giá rẻ đi”.
Bảo Bảo gật đầu: “Dù sao so với để hỏng thì vẫn tốt hơn”.
Hai mẹ con thu thập đầy đủ rồi đẩy một xe rau tới chợ: “Cải thìa, củ cải bán phá giá đây”. Phong Linh không ngừng hét lớn, còn Bảo Bảo thì dùng khuôn mặt “dụ dỗ” các bà các mẹ, chỉ một lúc đã rất nhiều người đến. Nhìn túi tiền càng lúc càng đầy, Phong Linh cười không khép miệng được. Phát, phát, phát tài rồi.
Thấy hai mẹ con làm ăn tốt như vậy, các quán xung quanh vắng ngắt không ai mua, các tiểu thương hận nghiến răng ken két.
Sau khi bán hết sạch một xe rau củ, Phong Linh ôm túi bạc, rất hào phóng nói: “Con trai, hôm nay nương mời con đến tửu lâu ngon nhất thành Ngư Dương!”. Bảo Bảo không ngừng gật đầu. Hai người không biết mình đang bị theo dõi, khi hai mẹ con rẽ vào một ngõ nhỏ thì xuất hiện mấy gã khuôn mặt dữ tợn.
“Tiểu nương tử, làm ăn tốt nhỉ?”.
“Ha ha, đoạt mối làm ăn của chúng ta mà muốn cầm bạc đi? Như thế là khong để chúng ta vào mắt rồi”.
Bảo Bảo và Phong Linh liếc nhìn nhau: “Nương, để con cản đường bọn hắn, nương mau chạy đi!”.
“Không! Con trai, để nương, con mau chạy!”.
“Nương ——”.
“Con trai ——”.
Hai người cùng nói: “Cùng nhau chạy thôi!”.
Phong Linh dắt Bảo Bảo chạy thục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/53105/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.