Phong Linh khoa trương lắc lắc mông đi trên đường, dáng vẻ mười phần giống bà mai.
“Tuyên Vương phi có bộ dạng như thế này hả?”.
“Ha ha, nếu như nàng là vương phi thì con bé thứ hai nhà ta có thể làm Hoàng hậu rồi!”.
“Ôi chao, nữ nhân này vừa mập vừa xấu, mất tích là tốt, không biết Tuyên Vương còn tìm nàng ta làm cái gì?”.
Thỉnh thoảng tiếng bàn luận lại rơi vào lỗ tai của Phong Linh khiến nàng hận nghiến răng. Dạ Dập Tuyên đúng là một đứa bé xúi quẩy, không gây khó dễ cho nàng không được à? Nhất định phải làm cho nàng trở thành trò cười khắp thiên hạ thì mới cam tâm à?
“Tam Nương?”. Sau lưng có người thở hổn hển chạy tới, Phong Linh quay đầu nhìn, lập tức nở nụ cười: “Dương Nghĩa? Huynh trở về lúc nào vậy?”.
“Ha ha, vừa trở về thành hôm qua”. Dương Nghĩa khoảng 30 tuổi, dáng người cao to, làn da ngăm đen, khi cười lên nhìn rất thật thà. Lúc Phong Linh mới tới thành Ngư Dương được hắn giúp đỡ rất nhiều, nàng cũng coi hắn là bạn bè tốt.
Dương Nghĩa lấy từ trong ngực một cái bao nhét vào tay nàng, nói: “Cái này mua cho muội và Bảo Bảo”.
“Làm sao lại phí tiền cho mẹ con muội? Huynh cũng đã lớn tuổi rồi, giữ tiền mà cưới vợ. Đúng rồi, huynh coi trọng tiểu thư nhà nào thì nói với muội một tiếng, có Phong Tam Nương muội đây thì việc chắc chắn sẽ thành!”.
Dương Nghĩa gãi gãi đầu, ánh mắt lóe lên nhưng không dám nhìn nàng: “Không vội, không vội”.
Phong Linh trừng mắt liếc hắn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/53098/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.