Nhét tiền vào trong ngực, Phong Linh vui vẻ ra khỏi Quan phủ. Không hổ là nhà đại quan, ra tay rất hào phóng.
Vừa mới ra ngoài đã thấy Bảo Bảo đứng đợi ở cửa.
“Bảo Bảo? Sao con lại ở chỗ này?”.
Bảo Bảo tiến lên kéo mẹ, nhìn xung quanh, lôi nàng đến một góc, móc trong ngực ra một bức họa: “Nương, nương nhìn xem đây có phải là nương không?”.
Phong Linh nhìn thấy, suýt nữa thì rớt cằm: “Người nào thất đức như vậy? Nhất định phải lôi vét sẹo cũ của người ta ra mới vui à?”.
Trên bức hình là một nữ nhân rất mập, không khéo, đó chính là Phong Linh 6 năm trước.
Bảo Bảo bất đắc dĩ xoa trán, chỉ chỉ chữ bên cạnh: “Đây mới là trọng điểm”.
Phong Linh trợn to hai mắt nhìn: “Vương phi yêu quý của bổn vương mất tích 6 năm trước tìm khắp nơi không có tung tích. Do đó thông báo, ai tìm được thưởng một vạn lượng.... Một vạn lượng?!”.
Phong Linh nghiêm túc nhìn con trai: “Ngươi đi báo cho người ta biết nương ở đâu, là một vạn lượng đó, dù thế nào cũng không thể để người khác lấy được!”. ( tự bán mình)
Bảo Bắc lắc đầu: “Đó cũng không phải là trọng điểm”.
“Vậy thì cái gì mới là trọng điểm?”. Phong Linh cẩn thận nhìn một lần nữa, cuối cùng tròng mắt suýt lồi ra ngoài: “Dạ, Dạ, Dạ Dập Tuyên?!”.
“Bingo!”. Bảo Bảo vỗ tay: “Đó mới là mấu chốt của vấn đề!”.
Kinh hãi, quái lạ.
Hai mẹ con ngồi bệt dưới đất, nhìn chằm chằm bức họa trên mặt đất. Bảo Bảo hoài nghi: “Đây là bộ dạng của nương sáu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/53097/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.