Ống kính máy quay trở lại sáu năm trước.
Đó là một đêm nguyệt hắc phong cao, tối đến nỗi không thể nhìn rõ năm ngón tay.
Trong hoàng cung, một mảnh tĩnh lặng. Bỗng nhiên, một bóng đen thoát ra, chạy như điên trên bức tường thành cao, một lúc sau một tiếng kêu lên, “Bắt thích khách! Mau bắt thích khách!”
Cùng lúc đó, Dạ Hoằng Thiên kinh ngạc nhìn hộp gấm rỗng tuếch, đóng nắp lại, cả giận nói, “Nhất định phải bắt được thích khách! Hắn ta đã trúng độc, nhất định sẽ không chạy quá xa!”
“Tuân chỉ”.
Bóng đen phi thân xuống, chạy dọc theo con đường lớn không người, chạy như điên.
“Ở phía trước! Mau đuổi theo!” Dạ Dập Tuyên mang theo một đội người, đuổi theo phía sau không bỏ. Chỉ là khi chạy tới đường lớn thì nhìn thấy một đoàn người ở phía xa, dường như cố ý vì yên tĩnh, mới đi giữa đêm khuya trên đường cái không người, trên cờ hiệu giơ lên rõ ràng viết chữ “Hàm”.
“Là Vương huynh!”. Dạ Dập Tuyên vui mừng, vội chạy tới.
Phi Ưng quát lên: “Là ai?”.
“Là ta!”.
Phi Ưng thấy người đến là Dạ Dập Tuyên, vội vàng bẩm báo: “Vương gia, là Tuyên Vương!”.
Màn kiệu được vén lên, Dạ Vô Hàm mặc bộ quần áo thường bước xuống kiệu, thấy trước mặt là mấy người mồ hôi ướt đẫm, chân mày hắn nhăn lại, “Có chuyện gì xảy ra hả?”.
Dạ Dập Tuyên lên tiếng, hạ thấp giọng, “Ngọc tỉ bị mất trộm rồi!”.
Dạ Vô Hàm không kịp hỏi kỹ, quay đầu lại dặn dò, “Phi Ưng, ngươi dẫn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451745/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.