“Tàn Nguyệt!”.
Dạ Hoằng Thiên giận dữ: “Ngươi có biết mình đang nói gì không?”.
“Nhi thần cáo lui”. Thần Hoàng không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.
“Ngươi……. Trở lại! Ngươi trở lại cho trẫm!”. Dạ Hoằng Thiên chỉ vào hắn, nói vớiDạ Vô Hàm, “Được, hắn không làm thái tử thì trẫm liền phế hắn! Vô Hàm,trẫm phong ngươi làm thái tử!”.
Dạ Vô Hàm nhíu mày, khóe miệng khẽ kéo thành nụ cười, “Phụ hoàng, củ khoai lang phỏng tay này nhi thần cũng không muốn nhận!”.
“Ngươi!”. Dạ Hoằng Thiên trợn to hai mắt, không tin được nhìn hắn. “Sao, cái ngôi vị hoàng đế của trẫm cũng thành gánh nặng rồi hả?”.
“Nó có phảilà gánh nặng hay không thì trong lòng phụ hoàng cũng biết. Bằng khôngphụ hoàng cũng không dùng người để trốn tránh trách nhiệm của mình”. Lời nói của Dạ Vô Hàm nói trúng tim đen, sắc mặt Dạ Hoằng Thiên rất khócoi, hắn hít sâu một hơi, gật đầu, cắn răng nói, “Các ngươi cũng đãtrưởng thành, đúng là trẫm không thể xem thường các ngươi rồi, muốn thếnào thì tùy các ngươi!”. Ông nói xong, phất tay áo một cái, xoay ngườisang chỗ khác.
Dạ Vô Hàm rũ mắt xuống, “Nhi thần cáo lui”.
Thần Hoàng rời khỏi Ngự thư phòng sau đó đứng ở bên ngoài. Hắn quay đầu lạinhìn Dạ Vô Hàm nói, “Tình hình phiên bang thế nào rồi?”.
“Không biết”.
Thần Hoàng mấp máy môi, “Đừng có làm rộn, đem những gì ngươi biết nói cho ta biết”.
Dạ Vô Hàm liếc hắn một cái, “Muốn cứu Tam Nương thì dùng bản lĩnh của mình đi, tại sao lại muốn ta nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451693/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.