Sáng sớm, Nghi Nhân vừa đẩy cửa ra, đã thấy Đức Tử và Mãn Ngân đang đứng trước cửa tức giận nhìn trừng trừng về phía đối diện.
“Sao vậy?” Hắn hỏi.
Hai người chỉ về phía đối diện phòng khách. Bên đó, Huyền Phong và Phi Ưngđang khuân đồ vào trong. Nghi Nhân nhíu mày, “Dạ Vô Hàm dọn tới?”
Đức Tử nhanh mồm nhanh miệng, “Thế chủ, rõ ràng là hắn tới theo dõi chúng ta! Ngài có muốn......”
Nghi Nhân nhìn hắn, “Trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng phải động não!Chúng ta đang ở Minh Tịch, không muốn bị họa mất mạng thì an phận mộtchút!”
“Tuân lệnh!”
Chờ dọn xong xuôi, Dạ Vô Hàm mới lên lầu, nhìn Nghi Nhân cười một tiếng, “Thế chủ, từ nay chúng ta là hàng xóm rồi.”
Nghi Nhân cười nhạt, thản nhiên nói, “Hàm Vương cứ nói đùa, đất này đều thuộc Dạ gia, đi tới đâu, Hàm Vương cũng là chủ!”
“Ha ha, nói cũng phải, phân rõ chủ khách là điều quan trọng nhất!” nói xong Dạ Vô Hàm thản nhiên đi xuống lầu, tiểu nhị lập tức mang bữa sáng lên.
“Thế chủ, hắn cứ đi theo chúng ta như vậy, chúng ta phải làm sao đây?”
“Hắn muốn theo, cứ để cho hắn theo!” Nghi Nhân ăn vài miếng rồi đứng dậy đira ngoài, nhưng vừa đến cửa, đã thấy Dạ Vô Hàm đứng sẵn ở đó, cười nói,“Thế chủ muốn đi ra ngoài? Ha ha, vậy thì đã đến lúc bổn vương thể hiệnbổn phận người chủ rồi!”
Huyền Phong nhanh chóng đánh xe ngựa tới, “Mời thế chủ lên xe.”
Mãn Ngân và Đức Tử vô cùng tức giận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451668/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.