“Tìm ta có chuyện gì?”. Nghi Nhân mở miệng trước.
Dạ Vô Hàm ngồi vào đối diện hắn, vừa lòng phe phẩy quạt. “Thế chủ không ởphiên bang, lại chạy đến Minh Tịch triều chúng ta làm gì?”.
“Sao thế, trên cửa chính Minh Tịch có viết chữ “Người lạ chớ đến gần” sao?”.
“Người lạ cũng phải phân thành nhiều loại, như Thế chủ là loại tôn quý, chúngta nên khua chiêng gõ trống nghênh đón. Mà không nên giống như bây giờ, ở trong khách điếm, ngồi ăn cùng bàn với tùy tùng. Thế chủ chịu ẩn nhẫnnhư thế là vì cái gì?”.
“Minh Tịch các ngài thích phân chia giaicấp, chế độ đế vương, chúng ta không phải. Xin Hàm Vương không nên dùngánh mắt quái dị của các ngài nhìn hành động bình thường của chúng ta”.
“Hả? Thế chủ thật sáng suốt, bổn vương bội phục. Nhưng mà hình như thế chủtính toán đem truyền thống này phát triển ở Minh Tịch hoàng triều thìphải? Ha ha, vậy thì không được ổn thỏa rồi. Mặc dù bổn vương rất thưởng thức đối với quy tắc của quý quốc nhưng quốc có quốc pháp, sự nghiêmminh của Minh Tịch không phải là người ngoài có thể can thiệp. Nhất lànhững người có rắp tâm, bổn vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho”.
“Ha ha”. Nghi Nhân cười khẽ, gương mặt tuấn mỹ, đẹp trai, thần bí mà không dung tục.
“Hàm Vương cho là ta muốn làm gì?”. Nghi Nhân thông minh nắm trong tay quyền chủ động, không trả lời mà hỏi lại.
Dạ Vô Hàm cũng không sợ, bờ môi cong lên nụ cười nguy hiểm. “Thế chủ nêntrả lời trước, bổn vương cũng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451666/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.