Xe ngựa vẫn chạy không ngừng, Phong Linh ngủ gà ngủ gật.
Đột nhiên xe ngựa dừng lại. Phong Linh suýt nữa thì lăn ra ngoài.
“Sao thế?”. Nàng vừa vén rèm lên thì một thanh đao sáng loáng đặt trước mặt.
“Pháp Hạ!”. Nàng không thể tin được nhìn chằm chằm vào hắn. “Ngươi làm gì thế?”.
Sắc mặt Pháp Hạ không thay đổi, gác đao lên cổ nàng. “Xuống”.
Nàng mơ hồ, kịch bản bị đổi à?
Nàng xuống xe, hai mắt nhìn chằm chằm vào lưỡi dao sắc bén, nàng ép mình phải tỉnh táo. “Pháp Hạ, ngươi làm sao vậy?”.
Pháp Hạ không trả lời mà ngước mặt lên nhìn một người khác. “Không ngờ lại bị ngươi phát hiện”.
Nghe ra là còn một người, Phong Linh vội vàng nghiêng đầu, khi nàng nhìnthấy hắn thì kích động rơi nước mắt. “Dạ Tàn Nguyệt……….”.
ThầnHoàng đứng trước xe ngựa, mặc dù gương mặt sát khí nhưng vẫn không hềhao tổn đến vẻ đẹp của hắn. Ánh mắt lạnh lùng tàn độc đe dọa nhìn PhápHạ. “Ngươi cũng là mặt quỷ tăng?”.
Pháp Hạ cúi đầu. “Xin lỗi, ta là thân bất do kỷ. Ta nhất đinh phải mang Phong Tam Nương đi”.
Thần Hoàng cười nhạo một tiếng. “Ngươi có bản lĩnh đó sao?”.
Pháp Hạ đưa đao lại gần vài phân, Thần Hoàng nhíu mày một cái, quanh thântỏa ra hơi thở lạnh lùng. “Ngươi dám lưu lại trên người nàng một vếtthương xem!”.
Ánh mắt Pháp Hạ vẫn rất bình tĩnh, không hề sợ hãi. “Ta biết rõ sự lợi hại của ngươi, dù sao cũng chết, ra không có sự lựachọn nào khác. Nhưng mà chuyện ta làm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451643/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.