Thần Hoàng cười.
Không ai nghe được Phong Linh đã nói gì, chỉ biết là, ngay lúc nàng té xỉu,thái tử đã nhanh chóng lướt tới chỗ nàng như một tia chớp.
Xung quanh bỗng chốc im lặng.
Thần Hoàng ôm Phong Linh, bước nhanh vào phòng trong.
“Nguyệt........”
Dạ Lạc Dao cúi đầu, dưới khăn phượng là khuôn mặt đầy nước mắt, “Chỉ cònphu thê giao bái nữa là chúng ta thành phu thê rồi........”
Bảo Bảo nhìn theo bóng lưng của Thần Hoàng và Phong Linh, vui vẻ cười.
Trong Thanh Nhạc Cung, vẫn là phòng Phong Linh từng ở.
Phong Linh nằm không yên, lật người, “Rầm” cắm đầu ngã xuống đất. Nàng kêuđau một tiếng, mắt chưa mở ra, đã nhận thấy một đôi tay có lực ôm nànglên.
“Ta vẫn luôn thắc mắc, nàng như vậy, sao vẫn có thể sống được đến tận bây giờ?”
Phong Linh nghe thấy giọng nói này, bỗng chốc tỉnh táo hẳn, nàng mở mắt ra,kinh hãi, “Dạ Tàn Nguyệt?! Sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đangbái đường sao?”
Thần Hoàng đang mặc một bộ áo rộng thùng thìnhmàu bạc, cố tình làm dáng mở rộng cổ áo, lộ ngực. Hắn cười tà, tiến gầnnàng, “Giờ mới hỏi việc này, không phải quá muộn sao?”
“Ngươi có ý gì?”
Trong tim Phong Linh dần dâng lên một dự cảm xấu, nàng nhướng mày suy nghĩ hồi lâu, vừa rồi......... Tiệc cưới........
“Ôi trời ơi!” Nàng vỗ mạnh vào đầu mình, thần ơi, nhanh chóng tới hốt nàng đi đi! Nàng rốt cuộc đã làm gì vậy chứ?
Thần Hoàng buồn cười nhìn vẻ mặt nàng, vừa lòng gật gật đầu, “Nhớ ra?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451584/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.