Bảo Bảo dường như giận thật, nó đi ở phía trước rất nhanh, Phong Linh đi theo ở phía sau. “Này, tiểu tử, con đi chậm một chút”.
Đột nhiên Bảo Bảo dừng lại, lặng lẽ chạy đến bên tường, nhón chân len nhìn vào bên trong cửa sổ.
“Này! Tiểu tử thối, sao con không học cái tốt mà lại học nghe lén hả?”.Phong Linh đi lên kéo nó. Bảo Bảo sờ sờ đầu, kéo nương nó. “Suỵt ~”.
“Con….”. Phong Linh đang muốn nói gì thì nghe thấy tiếng đẩy cửa ở bêntrong, sau đó một giọng nữ mềm mại vang lên. “Nguyệt, cảm ơn huynh đãlàm tất cả theo ý muội”.
“Ta phải cảm ơn muội mới đúng”. Thần Hoàng không quan tâm nói.
“Huynh làm nhiều việc như vậy chỉ vì muốn thành toàn cho nàng, có đáng không?”.
“……….. Đó là chuyện của ta”.
“Huynh thay đổi rồi, huynh không còn là Thần Hoàng mà muội biết nữa”.Giọng nói Dạ Lạc Dao lộ rõ vẻ mất mác và thất vọng, nàng ta cười tựgiễu. “Muội thật sự không hiểu, huynh cứ yêu Phong Tam Nương như vậysao? Không tiếc mà làm những trò như vậy cho nàng ta nhìn?”.
Phong Linh cứng lại, diễn trò? Cho nàng nhìn?
Tại sao?
Bảo Bảo chau mày, nở nụ cười chắc chắn.
“Lạc Dao, bây giờ muội cự tuyệt vẫn còn kịp”.
“Không”. Nàng ta cười. “Nguyệt, gả cho huynh là nguyện vọng trước giờcủa muội, muội tin tưởng huynh chỉ mê luyến Phong Tam Nương nhất thời mà thôi. Không bao lâu nữa, huynh sẽ quên nàng ta và chúng ta sẽ giống như trước đây dựa vào nhau mà sống, huynh nói xem, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451583/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.