Trong khách sạn, hai người mỗi người chiếm lấy một chỗ.
Phong Linh nghiêng nghiêng đầu ngó hắn. “Muốn làm gì thì nói đi”.
“Ta đến đón nàng hồi cung”.
“Ngươi biết rõ đáp án rồi, không có việc gì thì về đi”. Phong Linh xoay người, hắn quỷ mị ngăn cản trước người nàng, nhìn nàng không chớp mắt. “Nếunhư không phải ta không muốn ép buộc nàng thì bây giờ nàng đã bị ta trói vào cung, ngoan ngoãn làm thái tử phi của ta rồi”.
“Cũng may là ngươi không làm như vậy, nếu không thì ta thật sự sẽ hận tổ tông mười lăm đời nhà ngươi”.
“Nguyệt ~”.
Dạ Lạc Dao đi vào khách sạn, nhìn hai người rồi mỉm cười. “Nguyệt, huynh đang nói gì với Tam Nương vậy?”.
“Ngươi đến thật đúng lúc”. Phong Linh chỉ vào Thần Hoàng, “Mau dẫn hắn đi, cảm ơn”.
Sau đó nàng xoay người, đi thẳng lên lầu.
Thần Hoàng thu hồi ánh mắt, khóe miệng nâng lên. Giống như là đang chuẩn bị có gì đó, không biết được.
“Nguyệt”. Dạ Lạc Dao giật nhẹ áo hắn. “Muội không thoải mái, huynh có thể đưa muội hồi cung không?”.
“Ừ”. Thần Hoàng dắt tay nàng, hơi chỉ trích nói. “Một mình xuất cung rất nguy hiểm, lần sau không được thế”.
“Muội biết rồi”. Nàng ta cười một tiếng, tiến lên khoác cánh tay hắn. “Chỉ cần có huynh bên cạnh, muội không sợ gì cả”.
Thần Hoàng rũ mắt, nhìn qua cánh tay của nàng nhưng rồi không nói gì mà đưa nàng rời khỏi khách sạn.
Phong Linh trở về phòng, mệt mỏi ngã xuống giường, tinh lực của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451552/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.