Dạ Lạc Dao chen vàođám người, đi đến trước mặt Thần Hoàng nhìn cán trúc trong tay hắn,không tin được hỏi. “Nguyệt, huynh đứng ở đây làm cái gì?”.
Thần Hoàng chợt nhíu mày. “Không thấy sao?”.
Dạ Lạc Dao cắn môi, nhỏ giọng nói. “Huynh là thái tử, tại sao có thể làm chuyện này ở ngoài đường? Nếu như chuyện này truyền đến tai của CảnhVương thúc thì nhất định sẽ thành nhược điểm”.
Thần Hoàng không để ý lắm cười cười, nhíu mày nói, “Nếu như Cảnh Vươngthúc có đến đây thì e rằng kết quả cũng không khá hơn ta là bao”.
Dạ Lạc Dao ngẩn ra. “Có ý gì? Cảnh Vương thúc làm sao có thể nghe lời nàng ta được?”.
Ánh mắt Thần Hoàng nhìn về phía khách điếm, khóe miệng càng kéo rộng. “Nàng chính là có loại ma lực đó”.
Dạ Lạc Dao chưa từng thấy nụ cười đó trên mặt Thần Hoàng kể từ khi mẫuhậu qua đời. Cho dù nàng ở ở cùng hắn cả ngày lẫn đêm, hắn chỉ dịu dàngvới nàng ở bên ngoài, hắn chưa từng giao tim của hắn cho nàng.
Tiểu Đào che chở Châu Châu bước lên, cả kinh nói. “Vương gia?”.
Dạ Vô Hàm nghiêng đầu, nhìn hai người. “Tại sao các ngươi lại đến đây?”.
Tiểu Đào cơ trí trả lời. “Nô tỳ bồi phu nhân ra ngoài mua chút son phấn”.
Châu Châu vội vàng gật đầu, sau đó hỏi Vương gia. “Vương gia, ngài đanglàm cái gì vậy?”. Thấy những chữ trên tấm hoành phi, nàng nghi hoặc hỏi. “Cuộc thi người Minh Tịch phóng khoáng lạc quan là cái gì vậy?
Đúng lúc này, cửa chính mở ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451550/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.