“Hàm Vương, hoàng thượng đang nDi‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônghe quốc sư đàm đạo, ngài không thể đi vào được............”.
Khuôn mặt Dạ Vô Hàm lộ vẻ căng thẳng, mỗi bước đi đều là cố hết sức. Phi Ưng và Huyền Phong đi trước, dẹp thị vệ và thái giám, mở đường cho chủ tử.
“Hàm Vương, Hàm Vương, ngài không thể........”.
Đẩy cửa chính của Thiện Kinh các, Hoàng đế Dạ Hồng Thiên đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, cái trán chắc nịch, cánh mũi phong đại, có mười phần tướng của Đế Vương, sắc mặt hơi tối lại. Ngồi đối diện với Hoàng đế lDi‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônà một nam nhân búi tóc, mặc đạo bào (áo của người hành đạo) màu xanh, gương mặt ông ta hơi lõm, môi mỏng, mắt trong veo, đúng là có vài phần tiên phong đạo cốt.
Đôi mắt khép chặt của Dạ Hồng Thiên từ từ mở ra, liếc mắt nhìn Dạ Vô Hàm tự tiện xông vào, không tức giận, chỉ vung tay. “Các ngươi đều ra ngoài cả đi”.
“Tuân chỉ”.
Tất cả mọi người bao gồm cả vị quốc sư kia cũng đi ra.
Dạ Vô Hàm chống cây gậy đi tới, cố gắng quỳ một chân xuống. “Nhi thần tham kiến phụ hoàng”.
“Hãy bình thân”.
Sau khi Dạ Vô Hàm đứng dậy, không nói kháDi‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônch sáo mà nói thẳng vào trọng điểm. “Phụ hoàng, nhi thần không hiểu, tại sao đột nhiên phụ hoàng lại hạ chỉ phong thái tử phi? Lại còn là Phong Tam Nương?”.
Dạ Hồng Thiên nhàn nhạt nói. “Con đang chất vấn trẫm sao?”.
“Nhi thần không dám. Nhi thần cả gan phỏng đoán thánh ý, dường như phụ hoàng biết Phong Tam Nương là ai?”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451482/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.