“Nương! Nương!”. Bảo Bảo dắt Hinh Nhi vào trong phòng, Phong Linh đang ngồi đếm ngân phiếu, mặt hồi hộp. Mắt cũng không nhìn hỏi thẳng, “Sao?”.
“Con muốn giúp Hinh Nhi chữa giọng nói”.
Phong Linh ngẩn ra, quay đầu lại, thấy Hinh Nhi đang sợ hãi núp sau lưng Bảo Bảo, khó hiểu hỏi: “Sao thế, con với tiểu cô nương này hóa thù thành bạn rồi à?”.
“Xùy, nương của muội ấy là nương của muội ấy, còn muội ấy là muội ấy”.
Phong Linh cười mập mờ: “Sao, coi trọng người ra à?”.
Bảo Bảo liếc mắt, “Nương, nương có thể ngây thơ hơn được không?”.
“Thôi đi”, Phong Linh đặt ngân phiếu vào hộp bảo bối của nàng, hôn “chụt” một cái rồi mới xoay người nói với Hinh Nhi sau lưng Bảo Bảo, “Này, tại sao phải giúp con bé chữa giọng nói? Mà ngự y của Dạ Vô Hàm còn không làm được, con làm làm gì?”.
Bảo Bảo nói: “Con tự tìm được cách nhưng mà con muốn nương giúp con một việc”.
Phong Linh cnahr giác, ôm chặt hộp bảo bối của mình, “Cái gì? Muốn tiền? Không được! Muốn tán gái thì tự mình đi kiếm tiền đi!”.
Bảo Bảo sắp bị nương nó làm cho phát điên: “Không phải là con muốn tiền! Con muốn nương giúp con đưa Hinh Nhi từ bên nương của muội ấy qua đây!”.
Phong Linh ngẩn người: “Tiểu tử, không phải là con nói thật đấy chứ?”
Bảo Bảo nghiêm túc nói: “Nếu như Hinh Nhi tiếp tục ở lại bên cạnh nương của muội ấy thì có thể là ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn”.
Bàn tay nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451456/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.