Bảo Bảo không vui, bĩu cái môi nhỏ nhắn: “Cười cái gì?”.
Thần Hoàng không cười nữa, từ từ đến gần hắn, nụ cười vẫn còn vương ở khóe miệng, “Tiểu tử, sao con thông minh vậy, không giống như nương của con. Này, đến làm con trai ta, thấy sao?”.
“Không cần”. Bảo Bảo không suy nghĩ mà cự tuyệt luôn.
Dung nhan tuyệt thế của Thần Hoàng lộ ra vẻ hứng thú, “Tại sao? Làm con trai của thúc có rất nhiều chỗ tốt, không chừng có thể mò được một quốc gia để chơi đùa đấy?”.
“Có cái gì tốt để chơi? Cháu phải thông minh là đúng rồi, ai bảo nương của cháu đần như vậy? Nhưng mà cháu làm con trai của thúc làm sao được? Hơn nữa, cháu nên gọi thúc là cha hay là nương?”.
“Ha ha”. Không ngoài suy nghĩ của Thần Hoàng, tiểu tử này nhìn được hắn là nam nhân, không ngạc nhiên hỏi: “Tiểu tử, cháu không muốn biết cha của mình như thế nào sao?”.
Bảo Bảo nhún vai: “Nương nói, cha chính là một con nòng nọc nhỏ, không có gì kỳ lạ cả”.
Thần Hoàng giật mình, Phong Tam Nương dạy con trai như vậy sao? Hẳn nào tính cách Bảo Bảo tinh quái như vậy, không thể thoát khỏi cách “giáo dục” của nàng.
Hắn cũng lười đoán, hỏi thẳng: “Tiểu tử, thúc làm cha của con được không?”.
Bảo Bảo ngước mắt, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần, lắc đầu, nói: “Nương cháu không thích thúc”.
Sắc mặt Thần Hoàng trở nên khó coi, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ lo lắng. Đứa nhỏ này, nói chuyện không hề lưu tình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451455/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.