Edit: Naleo
Beta: Ốc Vui Vẻ
“Còn dám kêu gào ta đem các ngươi trói lại tống vào nha môn bây giờ!”
Quả nhiên cảnh cáo này hữu dụng, hai mẹ con ngoan ngoãn đứng thẳng.
Nam tử cười nhạo một tiếng, không thèm đếm xỉa nói: “Thiên hạ thiếu gì nữ nhân, sao ta phải cướp vợ người khác. Nếu như ngươi nói thật, chỉ cần ngươi để nam nhân nhà ngươi chui qua ** của ta, ta sẽ tha cho các ngươi!”
Nhìn cái bộ dạng phách lối ngông cuồng kia của hắn, Phong Linh âm thầm chửi trong lòng một câu “Cầm thú”. Nhưng đáng chết, nàng kiếm đâu ra tướng công đây! Dương Nghĩa hiện tại lại không được, nam nhân khác thì đều là lão công của người khác rồi, coi như nàng muốn quyến rũ cũng không kịp nữa rồi!
Trong khi Phong Linh đang gấp gáp rối bời thì Bảo Bảo lại sảng khoái nắm ống tay áo nương nó, nũng nịu nói: “Nương, giờ chúng ta đi tìm cha đi”
Phong Linh trợn tròn mắt, dùng ánh mắt dò hỏi con trai: “Biết tìm cha ngươi ở đâu bây giờ?”
Bảo Bảo ra dáng tiểu đại nhân nhìn nương trấn an cười một tiếng: “Nương, đi thôi!”
Nam nhân cười lạnh, bày ra vẻ mặt đang xem kịch vui khiến Phong Linh hận đến ngứa răng.
Đi trên đường, tròng mắt hai mẹ con loạn chuyển xung quanh, xem ai có vẻ giống “cha”. Nam nhân phía sau ngồi vững vàng trên ngựa, khóe miệng nhếch lên, hai mắt nhìn chằm chằm hai mẹ con phía trước.
“Nương!” Bảo Bảo đột nhiên giật nhẹ tay áo Phong Linh, âm thanh hưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451293/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.