Edit: Naleo
Beta: Ốc Vui Vẻ
Ba ngày sau.
Sáng sớm tinh mơ, ngoài cửa vang lên một hồi âm thanh khua chiêng gõ trống ầm ỹ.
Phong Linh lật người, rút gối đầu ra che mặt, chân đạp đạp con trai đang nằm ngủ bên cạnh, cất tiếng nói mơ hồ không rõ: “Đi ra ngoài xem có chuyện gì đi”
“Ai nha, người ta đang ngủ mà, nương đi đi.” Bảo Bảo lật người, ngủ tiếp. Nhưng không ngờ, Phong Linh đạp hắn một cước ngã xuống đất. “Tiểu tử chết toi, bảo ngươi đi thì đi đi, ở đó nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
Bảo Bảo mơ mơ màng màng đứng dậy, xoa cái mông nhỏ bị đau, ai oán nhìn nữ nhân nằm ngủ trên giường, lắc đầu: “Nương nhất định không phải mẹ ruột của con.”
Mặc vào chiếc áo Phong Linh tự tay làm cho nó, Bảo Bảo gãi gãi đầu, đi vào trong sân mở cửa chính.
Khi thấy được tình cảnh bên ngoài thì hai mắt nó trợn tròn, miệng há thật to. Ngay sau đó, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, nhanh chóng chạy về phòng, bò lên giường dùng sức lay Phong Linh: “Nương! Mau dậy đi! Nương! Đừng ngủ nữa, người kia đến thật rồi kìa!”
“Người nào?”
“Người muốn kết hôn với nương đấy!”
Bỗng chốc, Phong Linh tóc tai rối bời bật dậy. “Cái gì?! Tên khốn đó tới thật?” Tay vội chân loạn mặc quần áo, nàng quyết đoán đẩy cửa sau: “Con trai, mau mang theo ngân phiếu!”
Bảo Bảo lấy từ dưới giường ra một tập giấy nhét vào ngực, dùng sức gật đầu: “Nương, chạy thôi!”
“Ừ”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451291/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.