Vừa vào phòng, chưa kịp đóng cửa lại, Tư Cảnh Vực đã đè Diệp Noãn vào bệ cửa, nhiệt tình hôn cô, lại từ cánh cửa ôm cô vừa hôn, vừa đẩy thân thể cô đến bên chiếc giường rộng rãi. Diệp Noãn bất thình lình đụng trúng cạnh giường ngã mạnh người xuống. Cơ thể người đàn ông cũng theo đó ngã đè lên cô. Hai cơ thể chạm nhau chỉ cách lớp vải quần áo. Tư Cảnh Vực chưa bao giờ có cảm giác ham muốn với phụ nữ như lúc này, từng tế bào trong cơ thể hắn gào thét muốn cô gái trước mắt, gấp gáp ngậm lấy đôi môi Diệp Noãn hôn ngấu nghiến. Từ đầu chí cuối kể từ khi vào phòng, hai đôi môi đều không tách rời. Diệp Noãn bị hắn cắn đau môi mà nhăn mặt, tức giận đẩy mạnh Tư Cảnh Vực ra nhưng cơ thể khô nóng của hắn cứ thế giữ chặt người phụ nữ dưới thân. Cô khó chịu vùng vẫy kêu thành tiếng: "Đau!" Không những nói, Diệp Noãn còn đưa tay lên môi sờ sờ chỗ bị Tư Cảnh Vực cắn đến bật máu, nhăn nhó. Hắn nhìn thành quả mà mình làm ra, nhếch môi thoả mãn cười. Đêm nay nhất định người phụ nữ này sẽ thuộc về hắn! Tư Cảnh Vực không vội, cứ thế chơi trò mèo vờn chuột với cô trước. Hắn dời nụ hôn xuống cần cổ rồi đến xương quai xanh của cô, một lần xé toạc chiếc áo của Diệp Noãn, kéo ra khỏi người cô quăng xuống sàn nhà. Tiếng động xé áo mạnh bạo làm Diệp Noãn đột ngột thức tỉnh hơn một chút. Cô chớp chớp mắt để bản thân nhìn rõ hơn. Thấy trước mặt là một thân người đàn ông đang đè trên người mình thì sợ hãi, cất giọng nói như muỗi kêu: "Đừng…" Người đàn ông với chiếc áo sơ mi màu đen bị cởi ba cúc trước ngực, bộ dạng không mấy đứng đắn, lộ ra lồng ngực tráng kiệt rắn rỏi màu đồng, vừa quyến rũ, lại vừa mạnh mẽ chết người. Diệp Noãn hiểu ba cúc áo đó là chính tay cô cởi ra, xấu hổ ngoảnh đi. Tư Cảnh Vực nâng mặt cô lại, để Diệp Noãn nhìn thẳng vào mình, gương mặt hắn toát lên sự lạnh lẽo chết người. "Nói, có phải bị chuốc thuốc không?" Diệp Noãn thoáng sợ hãi bởi bộ dạng doạ nạt của hắn. Mơ màng nhớ lại giọng nói lúc nãy gọi tên cô, đã hiểu được là ai làm ra chuyện này. Người mẹ kế đáng ghét đó ngang nhiên dám chuốc thuốc cô, mục đích là gì cô không biết nhưng chắc chắn là có lợi cho bà ta. Thế mà ba cô cứ một mực che chở Tố Giai. Lúc nào cũng trách mắng cô ngỗ ngược không chịu chấp nhận bà ta. Mà hiện tại vấn đề này không đáng nhắc đến. Cơ thể cô đã sắp không chịu được nữa, uốn éo dưới thân của Tư Cảnh Vực. "Anh… anh giúp tôi với, ưm… khó chịu lắm!" Giọng nói Diệp Noãn the thé, cô không hề biết chính giọng nói yếu ớt này của mình đã câu dẫn Tư Cảnh Vực như muốn phát nổ ngay lập tức, hơi thở hắn gấp gáp, nắm chặt lấy bả vai cô, trong lòng tràn đầy tức giận. Cô ngang nhiên vào quán Bar uống rượu một mình rồi bị người ta chuốc thuốc, nếu không phải va vào lòng hắn mà là tên khác thì hiện tại cô đã trên giường kẻ khác mất rồi. Càng nghĩ Tư Cảnh Vực càng nóng máu, cúi xuống cắn một phát mạnh lên ngực Diệp Noãn, trừng phạt cô. "A… đau, làm gì vậy?" Bỗng dưng bị hắn cắn, Diệp Noãn rên ra tiếng, vẻ mặt tức giận, mắt thoáng đỏ lên nhưng không thể làm gì hệt như con mèo nhỏ. Dáng vẻ kia càng khiến trái tim Tư Cảnh Vực rạo rực. Tay vân vê lên ngực cô, sau đó mò mẫn xuống. "Đừng…" Như không nghe thấy, tay người đàn ông thoáng chốc kéo quần cô xuống, ánh mắt liền nhìn vào mảnh vải duy nhất trên người Diệp Noãn, khẽ cười bí hiểm. "Đã không chịu được mà còn bảo đừng?" Hắn cúi xuống bên tai cô, cất giọng nhỏ nhẹ mang đầy ái muội. "Nhìn xem quần lót của em đi, ướt hết rồi!" Diệp Noãn xấu hổ hết mức, thầm mắng mỏ tên đàn ông vô lại này thật thậm tệ. Nhưng cô càng lúc càng khó chịu. Càng nhìn người đàn ông kia, cô càng muốn có được hắn ngay lập tức, câu lấy cổ hắn, khó nhọc thở phì phò. "Xin anh… giúp tôi, giúp tôi với…" Dáng vẻ cô yêu mị, ánh mắt chứa đầy ham muốn, Tư Cảnh Vực thích thú cúi xuống hôn nhẹ vào môi Diệp Noãn, không được bao lâu lại buông ra. Cô còn muốn hơn thế nữa mà hắn cứ chần chừ, Diệp Noãn phát cáu quát lên: "Rốt cuộc anh có làm được hay không, yếu thì nói một tiếng!" Cơ mặt Tư Cảnh Vực thoáng đờ ra, thể diện của người đàn ông bị cô hung hăng ném xuống đất. Người phụ nữ chết tiệt này dám nói hắn yếu? Tư Cảnh Vực cố đè nén cơn giận xuống tận đáy lòng, cất lời: "Một triệu tệ, tôi mua em một đêm, thế nào?" Diệp Noãn cảm thấy bản thân đang bị coi là vật phẩm để thỏa mãn đàn ông, cách ra giá của hắn khác gì coi cô là điếm? Hừ, tên trai bao này chắc rằng chỉ nói cho suông miệng trước mặt cô mà thôi. "Khinh tôi à? Tối nay tôi mua anh một đêm, một triệu tệ, thế nào?" Diệp Noãn bắt chước hệt giọng điệu của Tư Cảnh Vực. Hắn cảm thấy cô rất thú vị. Cầu xin hắn nhưng lại mạnh miệng cứu vãn giá trị của bản thân thế này, thật không tệ, đúng là người phụ nữ của hắn. "Dám bảo tôi yếu, hôm nay tôi cho em xem, tôi yếu thế nào!" Giọng hắn trầm khàn không chút nhiệt độ khiến Diệp Noãn lạnh sống lưng, cảnh giác được mùi nguy hiểm, đột ngột thấy hối hận vì câu nói vừa rồi của mình. Tiếp đó, Tư Cảnh Vực nhanh gọn, cởi nốt mảnh vải cuối cùng trên người cô ra, bảo cô tự giác cởi đồ cho hắn. Khi cả hai không còn gì che đậy, Tư Cảnh Vực không còn nhịn được nữa thẳng thừng tiến vào chiếm đóng. Diệp Noãn đau đến bên dưới như bị xé ra làm hai, đôi mắt mơ hồ phủ màn sương e lệ, khẽ rên rỉ kiều mị. Cô mặc kệ thứ gọi là bảo vệ bản thân gì đó. Từ Viễn kia có thể, cô thì không thể sao? Đêm nay Diệp Noãn cô sẽ phóng túng một lần cho đáng một triệu tệ thuê trai bao. Cảm giác vừa đau vừa thoải mái mà Tư Cảnh Vực mang lại dần khiến đầu óc Diệp Noãn mụ mị, đắm chìm. Hắn không một chút lưu tình mạnh mẽ như mãnh thú, rút cạn sức lực của cô. Diệp Noãn thầm khóc trong lòng, đáng lẽ cô không nên nói hắn "yếu", để hắn thù dai hành hạ cô suốt đêm, ăn sạch sẽ không sót thứ gì. cktt10 Giảm trực tiếp 10% nạp thẻ Giảm trực tiếp 10% nạp thẻ Mở cktt10 Mở
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]