Bầu không khí bỗng chốc rơi vào trạng thái im lặng, im lặng đến nỗi con người ta có thể nghe thấy tiếng kim rơi chạm đất. 
Trong lòng Cố Nguyệt không ngừng than thầm, lần này toi đời thật rồi, mạo hiểm làm điều dối trá sau lưng trưởng bối, tối nay xác định cuốn hành lý, bị đuổi ra khỏi nhà mất thôi. 
Vài phút im lặng, có lẽ Cố phu nhân không chịu nổi cú sốc này, bà ngay lập tức lên tiếng khiển trách, phá vỡ bầu không khí trầm lặng lúc này. 
"Tiểu Nguyệt, con ăn nói hàm hồ gì vậy? Ăn có thể ăn bậy nhưng tuyệt đối không thể nói bậy được." 
Lần đầu tiên trong suốt hai mươi sáu năm qua, Cố Nguyệt mới thấy người mẹ hiền hậu cáu gắt với mình, sắc mặt của bà vô cùng khẩn trương, vừa tức giận vừa ngạc nhiên mà trừng mắt nhìn cô, vài nếp nhăn theo tuổi tác xô lại hiện rõ trên vầng trán. Càng nhìn, Cố Nguyệt cảm thấy bản thân mình thật bất hiếu, không làm tròn bổn phận của người con. 
"Mẹ... con xin lỗi!" 
Cố Nguyệt không cầm lòng được mà quỳ gối xuống sàn, mắt bắt đầu ngấn lệ. Lúc này ngoài câu xin lỗi ra cô chẳng biết nói gì hơn. 
Hoàng Phong nhìn người con gái mình yêu rơi nước mắt, trái tim anh đau nhói, không cam lòng lên tiếng giải vây cho cô, nào ngờ lời chưa đến miệng đã bị mẹ Cố lên tiếng, cắt ngang lười anh định nói. 
"Xin lỗi? Con làm sai cái gì mà xin lỗi, hả? Là vì người đàn ông này sao?" 
Hốc mắt của Cố 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-phuc-hac-baba-mau-theo-duoi-me/1871641/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.