Rõ ràng người này lại đùa giỡn cô!
Lửa giận từ trong mắt phun ra!
Tiểu Ngư trợn mắt, dứt khoát mạnh mẽ nói: "Thì ra là vậy, khởi điểm tìm vợ của Nam Cung gia các người thật đúng là thấp nha, ngay cả người như em cũng có thể cho phù hợp, không biết là vị nào không có kiến thức lại không bình thường định quy củ như vậy thế?"
Châm biếm cô sao... Cô cũng sẽ!
Không có kiến thức.
Không bình thường.
Thấu thiếu gia nghe vậy, cao thâm khó lường cười một tiếng, quay mặt sang, hỏi: "Nhan tiểu thư, còn nhớ người phụ nữ cứu em lúc tầng hầm dưới đất nổ tung không ?"
Chị gái xinh đẹp hào phóng tặng xe, Tiểu Ngư dĩ nhiên nhớ sâu hơn.
Cô hiền lành gật đầu, "Nhớ mà."
"Quy củ", thiếu gia mỉm cười, "Do bà định."
"Chị ấy..." Tiểu Ngư mờ mịt, "Rốt cuộc là ai vậy?"
Thiếu gia dừng lại một chút, giọng nói rất bình tĩnh trả lời, "Mẹ anh."
Bùm ——!
Ngư tiểu thư chỉ cảm thấy một tiếng sấm nổ, trực tiếp tách hồn phách cô ra mà đốt cháy, làm cô đứng hình một lúc rồi mà vẫn không thành công tìm hồn phách trở về.
Mẹ anh...
Mẹ anh...
Hôn... Hôn...
Trong tai Nhan tiểu thư luôn vang lên giọng nói của Thấu thiếu gia, cho đến cuối cùng, Thấu thiếu gia nhắc nhở cô đã đến biệt thự nhưng hai chân cô vẫn mềm nhũn, nhẹ bẫng không có một chút sức lực nào, đi hai bước, loạng choạng ba bước. Cuối cùng không có chút ý thức phản kháng nào, bị Thấu thiếu gia ôm trở về phòng khách...
Quá đáng sợ.
Quá không công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173896/chuong-170-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.