"Làm cái gì!" Giọng Ngô Viễn An không thân thiện, "Vụ án đã sắp xác định, bây giờ lại tới hoài nghi tôi sao?"
"Hoài nghi không thể nói rõ nhưng vật chứng này đúng là có liên quan tới Ngô tiên sinh", Nam Cung Thấu nói thẳng không kiêng kỵ, "Chúng tôi muốn kiểm tra thời gian địa điểm một chút cho nên đã hỏi thăm nhân viên khách sạn và biết được Ngô tiên sinh ở chỗ này, sau đó chúng tôi liền làm phiền bọn họ thông báo Ngô tiên sinh lên chứng thật một chút."
"Anh nói tối hôm qua tám giờ có người thông báo cho các người, hơn nữa còn biết tôi ở chỗ này?" Ngô Viễn An nghe vậy thì nghi ngờ, chân mày nhíu lại, "Ý của Giang đội trưởng là có người đã thuê phòng trước, dẫn cảnh sát các người tới rồi đưa cho các người chứng cứ tôi liên quan đến hung thủ phạm tội sao?"
"Ngô tiên sinh mời ngồi", Giọng nói Nam Cung Thấu lạnh nhạt lễ độ, tiếp đó, anh ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Ngư một chút, phân phó, "Cảnh sát Nhan, lấy chứng cớ ra."
Nhan tiểu thư vẫn đứng đối diện hai vị trước mặt, chợt nghe Thấu thiếu gia hạ lệnh như vậy thì lập tức trợn to mắt nhìn anh, vô cùng mê mang dùng ánh mắt trả lời ——— mở ra cái quái gì? Chúng ta có chứng cớ sao? Anh muốn tôi biến ra chứng cứ à?
Thiếu gia nâng chén trà lên uống một hớp, một đôi mắt cười mỉm chi nhìn cô, không ám chỉ, cũng không biểu đạt gì, chỉ là một bộ dạng vui vẻ khi nhìn cô bức rức.
Cũng may, Nhan tiểu thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173887/chuong-166-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.