Tiểu Ngư gật đầu, bày tỏ đồng ý, "Lúc lần đầu tiên em nhìn thấy Tiêu Nhã có cảm giác cô ấy đặc biệt gầy yếu, hơn nữa là rất gầy, cổ tay cổ chân đều giống như gió thổi liền ngã. Mới vừa rồi cô ấy lại đòi thuốc với Ngô Viễn Thâm, chẳng lẽ là ma túy?"
"E là nơi ăn chơi ở thành phố F này, đều có mấy chỗ cầm đầu buôn lậu ma túy", Nam Cung Thấu đặt ly trà xuống, lắc đầu, "Theo như ghi chép về Tiêu Nhã mà Hôi Miêu điều tra ra thì hoàn toàn không có bất kỳ ghi chép nào về việc cai nghiện do hút ma túy quá liều."
Tiểu Ngư nghe Thấu thiếu gia nói thì thấy cũng đúng.
Dù sao đối với một người hằng năm hút thuốc phiện mà nói, có thể giữ được tính mạng là vô cùng may mắn, trong vòng hai năm mà không có bất kỳ một lần ghi chép nào vì ma túy mà chữa trị thì đó chính là kỳ quặc.
"Nói như vậy thì Tiêu Nhã ở trước mặt mọi người, đều là ngụy trang?" Tiểu Ngư hỏi ra nghi vấn của mình, "Như vậy bộ dáng không thể một mình vượt qua hai mươi bốn ở không gian hẹp mới vừa rồi của cô ấy, cùng lời giải thích rất sợ cũng là giả sao?"
"Có một việc, em cần phân biệt rõ ràng", Thấu thiếu gia giải thích với ánh mắt sâu thẳm, "Người tâm cơ không liên quan đến tính cách."
Có thể yếu đuối, có thể mạnh mẽ, có thể sợ hãi, có thể kiên cường, nhưng lại không ảnh hưởng đến một người, dưới một số hoàn cảnh đặc biệt, vì lợi ích,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173882/chuong-163-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.