"Cho em thứ đó được không? Xin anh..."
"Gái điếm!"
Người đàn ông giễu cợt một tiếng, cười lạnh nói, "Ban đầu vì thứ này mà cô không tiếc hy sinh toàn bộ người của Tiêu gia cũng nguyện ý cùng tôi hợp tác. Bây giờ, một giây trước còn khóc lóc muốn lập đền thờ trinh tiết, một giây kế tiếp lên giường của tôi còn muốn lấy đồ, Tiêu Nhã, cô thật sự không biết thỏa mãn."
"Viễn Thâm..."
Tiêu Nhã vội vàng nói, "Em bảo đảm nhất định sẽ làm cho Ngô Viễn An mắc câu, em nhất định sẽ bảo vệ anh, không để cho cảnh sát hoài nghi đến anh, Viễn Thâm, cho em có được hay không..."
"Viễn, Thâm?"
Quả nhiên nghe được tiến triển làm người ta bất ngờ, Tiểu Ngư nheo mắt lặp lại cái tên này.
Tài liệu ghi chép nhân viên của xí nghiệp Ngô thị và người nhà Ngô gia, tất cả cô đều thấy qua, nhưng chữ lót Viễn này dường như không có cái tên nào gọi là Viễn Thâm cả...
"Shit!" Người đàn ông bỗng nhiên giận dữ hét lên, "Tôi đã nói là đừng gọi cái tên này! Cho dù là lúc nào hay ở đâu đều không được phép gọi, cô hiểu chưa!"
Người đàn ông giận dữ, nhưng Tiêu Nhã lại không có co rúm người như mới vừa nãy mà ngược lại, nghe được giọng nói yếu đuối của cô thêm mấy phần mỉa mai nhàn nhạt, "Được, em không gọi, Jack, anh ở bên cạnh chú làm trợ lý lâu như vậy, đến bây giờ cũng không để cho chú ấy phát hiện ra thân phận của anh là đứa con riêng của người anh cả mà năm đó chú ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173881/chuong-163-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.