Nhan Tiểu Ngư nhìn trang giấy không hề giải thích gì thêm nữa đứng yên lặng một lát rồi sau đó đột nhiên cúi người cầm lấy quyển sổ đi đến ngăn tủ yên lặng mở ra bỏ quyển sổ vào yên lặng đóng lại, rồi lại yên lặng thẳng lưng xoay người chuẩn bị đi ra ngoài cửa. . . . . .
“ Nhan Tiểu Ngư, trước 10 giờ tôi đi ngủ, cô nhớ rõ.” âm thanh lười biếng của Nam Cung Thấu từ phía sau truyền tới “ Lúc đó tôi còn chưa thấy cô trên giường, hậu quả như thế nào chắc cô cũng biết.”
Nhan Tiểu Ngư nghe được muốn mở mồm phản kháng nhưng biết thân biết phận đành ngập mồm lại, thật không có một chút tiền đồ nào cả mà. Bước chân đang bước dở đi ra ngoài đành tự động quay trở lại, yên lặng đi đến bên giường leo lên co lại trong góc giường ánh mắt đề phòng nhìn Nam Cung Thấu, mang vẻ bực tức.
Nam Cung Thấu cũng không có tức giận, mà là chậm rãi nhích lại gần, dùng chăn mềm mại phủ lên hai người sau đó rất tự nhiên ôm lấy hông cô, dựa cằm để lên vai Nhan Tiểu Ngư, thấp giọng nói bên tai: “nói chuyện vụ kiện một chút.”
Nhan Tiểu Ngư bị ôm, thân thể có chút cứng ngắc, nhưng vẫn là theo lời đem chuyện hôm nay ra kể hết toàn bộ, một chi tiết cũng không bỏ sót.
“Bây giờ một chút đầu mối cũng không có” Nhan Tiểu Ngư mặt mày xụ xuống “Còn không biết tiếp tục bắt đầu điều tra từ đâu nữa, ngày mai tôi muốn đi thăm Duy An lần nữa, hỏi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173810/chuong-131-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.