Dứt lời, Nhan Tiểu Ngư đi thẳng, không chút do dự, không quay đầu lại mở cửa bước ra ngoài. Nhan Duy An nghe được tiếng bước chân của Nhan Tiểu Ngư rời đi, khẽ nhắm mắt lại bắt đầu trầm tư suy nghĩ Nhan Duy An không biết cứ giấu giếm như vậy liệu có đáng giá hay không... Chỉ vì..... Quay lại phòng chờ cùng mọi người, tâm trạng khó tránh khỏi chán nản, hướng mọi người thở dài “ Thật xin lỗi...em không thuyết phục được Duy An.” “ Em đã rất cố gắng rồi.” Giang Phàm đến trước mặt Nhan Duy An trấn an “Ít nhất Duy An nói con bé không liên quan đến chuyện này, chúng ta cũng có thể định ra phương hướng điều tra vụ án, đối với mấy ngày nay bọn anh hỏi con bé cũng không thu hoạch được điều gì, như vậy là có bước tiến triển rồi.” Nhan Tiểu Ngư nghe Giang Phàm an ủi mình cũng chỉ ừ một tiếng, chán nản nói : “ Vốn định tìm người bảo lãnh cho Duy An nhưng bây giờ em cảm thấy đối với con bé bây giờ có lẽ ở lại đồn cảnh sát là tốt nhất.”Giang Phàm sáng tỏ, gật đầu bảo đảm, “Em yên tâm, quan hệ của Nhan Duy và em mọi người đều biết, sẽ quan tâm chiếu cố hơn sẽ không làm khó con bé.” “Cám ơn Giang đại ca.” Nhan Tiểu Ngư sau khi nói cám ơn, liền cùng hai vị luật sư cùng đi ra khỏi đồn cảnh sát, ngồi lên xe. Vì cũng không phải làm thủ tục gì, Nhan Tiểu Ngư cũng quyết định không cần bảo lãnh Nhan Duy nữa, như vậy hai vị luật sự căn bản hôm nay đên đây không có đất dụng võ, chưa phải làm gì cả. “Thật ngại quá, hôm nay hai người phải đi một chuyến vô ích rồi.” Nhan Tiểu Ngư ngượng ngùng hướng Bạch Miêu và Hôi Miêu nói “ Lần sau cháu tới đây, sẽ lại phiền hai người một chuyến nữa, cháu thật ngại.” “Vô ích?” đang lái xe Bạch Miêu liền cười “ đối với chúng ta mà nói không tồn tại hai chữ ‘vô ích’. ” “đúng vậy” Hôi Miêu cũng cười tán thành, chuyển hình ảnh qua máy chiếu, thản nhiên nói “ mọi thứ đã có trong tay.” Nhan Tiểu Ngư theo tầm mắt nhìn lên màn hình, vừa nhìn, liền kinh hãi ——— Đây rõ ràng là các chứng cứ của vụ án, hung khí, bút lục, khẩu cung, hồ sơ vụ án và tất cả những thứ liên quan. “Chà! Chà” Bạch Miêu liếc nhìn, khen ngợi “Lão công nhà ta, làm việc thật hiệu quả !” Hiếm khi nào Hôi Miêu được Bạch Miêu khen, ho nhẹ một tiếng bày tỏ có chút không quen. Nhan Tiểu Ngư ngược lại sợ choáng váng, mới vừa rồi sự chán nản sau khi nói chuyện với Duy AN đã bị hai vợ chồng vị luật sư này hù dọa bay đến chín tầng mây “ Đây...đây đều là tài liệu , hồ sơ về vụ án thuộc cảnh sát quản lí, không thể copy lấy cắp như thế, cái này sẽ bị quy vào vi phạm pháp luật đó. ” Bạch Miêu cười ra tiếng, “Trông cậy vào cảnh sát? Vụ án này kiếp sau mới phá được.” Một cô gái ngây thơ, thuần lương so với một Thấu thiếu gia vô si đúng là khác nhau một trời một vực mà. Nhan Tiểu Ngư đổ mồ hôi ——— dì hai à, cháu đây ngày trước cũng là cảnh sát đó, mặc dù lời dì nói là sự thật, nhưng mà trước kia cảnh sát trưởng mang chúng cháu đi luyện tập, gia tăng tốc độ phá án, cũng rất cố gắng để phá án thật nhanh, dì không nên đả kích trực tiếp như vậy chứ. “Tiểu Ngư, cháu yên tâm” Hôi Miêu thấy Nhan Tiểu Ngư thần sắc kỳ quái, cũng khuyên, “Chúng ta làm việc đều có kĩ thuật, quy tắc trừ khi là cố ý, nếu không tuyệt đối sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, lần này là vụ án hình sự cho nên chúng ta sẽ không làm chuyện gì phạm pháp, sẽ thận trọng nên cháu chỉ cần yên tâm là được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]