Bởi vì sức lực của Nam Cung Thấu rất mạnh, mặt Tiểu Ngư vùi vào trong ngực anh không thể động đậy, chỉ có thể buồn bực phản bác, “Tôi chưa từng mơ thấy anh…”
“Hả…? Vậy vì sao ở trong mơ, sẽ gọi tên của tôi chứ?” Thiếu gia không xử phạt, nhẹ nhàng vạch trần.
Tiểu Ngư nhớ tới tòa nhà công nghệ cao kia, có khả năng là bị theo dõi, ấp úng nói, “Ai gọi tên của anh chứ… Gọi tên của anh cũng không có nghĩa là mơ thấy làm chuyện kia…”
“Như vậy Nhan tiểu thư, mơ thấy cái gì vậy?”
Nam Cung Thấu nói tiếp lời của cô, một bàn tay giơ lên chạm vào gò má cô, một tay chậm rãi lướt qua khuôn mặt, cái mũi và môi mỏng của cô, “Mơ thấy tôi chạm vào nơi này, nơi này của em, hay là… Nơi này?”
Ngón tay của anh lướt qua da thịt cô, xúc cảm có chút thô ráp trêu chọc hô hấp của cô cứng lại.
Tán tỉnh, tuyệt đối là tán tỉnh.
Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ.
Trái tim của Tiểu Ngư như bị sét đánh, chỉ cảm thấy trong vài giây ngắn ngủi, mình không khỏi nhắm hai mắt lại, sắp hòa tan dưới ngón tay anh…
“Nhan Tiểu Ngư.”
Hơi thở ấm áp thong thả phả vào làn da, khiến người ta run rẩy một trận, giọng nói của anh thật chậm còn kéo dài, nhưng lại cứ có ma lực khiến người ta trầm luân, “Nói một câu, thích tôi sao?”
Giọng nói khàn khàn dụ dỗ như vậy, sử dụng trong hoàn cảnh như thế, cho dù là ai đều đi theo giọng nói dẫn đường của anh, chịu mê hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173784/chuong-119-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.