Lúc này có rất ít người ở trong quán cà phê, ngoại trừ ở trước sân khấu và mấy nhân viên phục vụ ra, chỉ có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi với đường nét gương mặt thâm thúy ngồi ở trong góc, tay trái ông ta là quyển tạp chí, tay phải là cà phê, nhìn bộ dạng hẳn là con lai.
Tiểu Ngư không để ý lắm, sau khi cô liếc nhìn tất cả quán cà phê một vòng, nói mấy câu với Hạ Lãng, liền nhanh chóng đi đến vị trí trước cửa sổ sát đất ngồi xuống, mục đích là tính hướng nổ nhìn về phía địa điểm nổ bom - -
Quả nhiên đúng như cô suy đoán.
Ngồi ở vị trí này là góc độ tốt nhất, rõ ràng là từ nơi này có thể thu vào trong đáy mắt toàn bộ cảnh tượng xảy ra khi bom nổ không sót lại một chút gì.
Bỗng nhiên trong đầu cô lại nhớ tới đôi… mắt kia, hình dáng giống mình y như đúc, thậm chí cùng có đôi mắt sáng ngời rực rỡ.
Vì sao lại ở nơi đó, thờ ơ lạnh nhạt, còn nhìn chính mình chứ?
Đứa bé gái kia là ai? Có phải quen biết mình hay không? Có liên quan gì đến vụ nổ bom lần này…
“Tiểu Tiểu Ngư, tôi mang quản lý đến cho cậu rồi này!”
Giọng của Hạ Lãng Lãng vang lên ở phía sau, Tiểu Ngư quay đầu lại nhìn, liền trông thấy quản lý quán cà phê mặc tây trang đi theo Hạ Lãng Lãng tới nơi này.
Tiểu Ngư vốn lo lắng mỗi ngày khách đến quá nhiều, bồi bàn và quản lý không thể nhớ kỹ được mỗi vị khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173776/chuong-115-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.