Giang Phàm đối với sự kiêu khích ngây thơ này, nhớ tới chính mình ngày đó vì Tiểu Ngư đánh nhau với con gái, không khỏi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, quay đầu nói với Tiểu Ngư, “Ngư, bên phía em thế nào?”
“Lúc ấy em lái xe cho bạn, chỗ lái xe ở gần đường Vinh Tân gây nên một chút náo loạn, bảng số xe là %¥&#¥, không ít nhân viên cửa hàng và người đi đường đều nhìn thấy. A…đúng rồi, ngày đó trên đường cũng xảy ra chút chuyện nhỏ, ở đầu đường gần bên này, em bị một vị cảnh sát giao thông ngăn lại. Em nhớ được, lúc ấy thời gian hiển thị trong xe đúng lúc là ở 2 giờ 40 tới giữa 2 giờ 50, vị cảnh sát giao thông kia mã số đi công tác là ox¬oxo. Anh Giang, anh có thể đến chỗ đội cảnh sát giao thông hỏi thăm, kiểm chứng em không ở chỗ chứng minh.”
Sau khi Tiểu Ngư hoàn tất tự thuật, Giang Phàm lập tức gọi điện thoại kiểm tra, mời vị cảnh sát giao thông đến cục lấy khẩu cung, lại thở phào nhẹ nhõm nói: “Pháp y kiểm tra là Ngô Viễn Thanh chết lúc 3 giờ chiều, suy đoán thời gian từ vong là khu vực gần đại học D, sau khi mất mới bị người ta đưa vào tầng hầm ngoại thành. Đoạn đường này, cho dù lái xe, bằng cách nhanh nhất, dời đại học D cũng phải 1 giờ đi đường, em và Hạ tiểu thư thoát khỏi thân phận người bị tình nghi, không có việc gì rồi.”
Ngư thở phào, hướng Giang Phàm nói cảm ơn.
Hạ Lãng lại đối với hai chữ này vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173775/chuong-114-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.