Chương trước
Chương sau
Editor: Ngạn Tịnh.
Thấu thiếu gia cũng không quá ngạc nhiên với biểu hiện của Nhan Tiểu Ngư, chỉ là cúi người, hết sức dễ dàng nâng cằm cô lên, môi mỏng ấn xuống, sau khi dịu dàng nhấm nháp môi cô, nhướng mày ra lệnh: "Nhan Tiểu Ngư, lúc bản thiếu gia hôn em, em có thể buông người đàn ông trong ngực ra!"
Bình thường Nhan Tiểu Ngư hết sức nhạy cảm với loại uy hiếp và chữ hôn này, nhất định sẽ đẩy Thấu thiếu gia ra rồi nghĩ cách chạy. Nhưng bây giờ chỉ vì khiếp sợ quá độ, chỉ có thể buông thi thể trong ngực ra, mơ màng nhìn chằm chằm gương mặt Thấu thiếu gia gần trong gang tấc, lầm bầm: "Ấm áp... Còn sống... Không chết..." Thật tốt quá...
Ba chữ cuối cùng chưa kịp lẩm bẩm ra miệng, Nam Cung Thấu đã cúi người, ngậm cánh môi của cô, nuốt hết ấm áp của cô vào bụng. Nụ hôn nhẹ nhàng mà đơn thuần, hôn mãi đến khi vẻ tái nhợt trên mặt cô đều tan hết, từ từ hiện lên rặng mây đỏ hồng, sau khi tốc độ kinh sợ khôi phục lại như ngày thường, mới bỏ qua môi của cô, nói nhỏ: "Không đợi được đáp án của em, bản thiếu gia làm sao có thể đi tìm chết? Cái con cá nhỏ ngu ngốc này!"
Nhưng Tiểu Ngư đã khôi phục được ý thức, sau khi cảm thấy bản thân được anh đối xử dịu dàng, mặt không khỏi ửng hồng, tim nhảy nhanh hai nhịp.
Tiết tấu ngừng lại, chính là khi nghe thấy hai chữ ngu ngốc kia.
Nhan Tiểu Ngư cảm thấy bản thân mình đúng là không có tiền đồ. Nghe người này dùng lời nói để vu oan mình, cô không tức giận thì thôi, còn có thể cao hứng đến mức này?
Lặng lẽ giương mắt, nhìn thấy Thấu thiếu gia đang nhìn cô, khóe miệng và đuôi mắt chứa ba phần xem xét, ba phần hài lòng, ba phần còn lại, tất cả đều là nụ cười vui mừng.
Cười... Cười cái gì mà cười... Tôi mới không thèm lo lắng cho anh... Bạn muốn đọc full liên hệ: [email protected]
Trong đáy lòng Tiểu Ngư không có tiền đồ châm chọc một câu, ngay sau đó đẩy Nam Cung Thấu ra, đứng dậy, đi về phía thi thể, chắp tay trước ngực nói xin lỗi. Sau đó, xoay người nhìn Thấu thiếu gia, mặt nghiêm trang nói: "Nam Cung tiên sinh, điện thoại di động của tôi không cẩn thận rớt rồi, có thể mượn di động của anh dùng chút được không? Tôi muốn báo án, nơi này có ba thi thể người..."
Đám đàn em mặc áo đen vừa thưởng thức một màn tuấn nam mỹ nữ hôn nhau đằm thắm, đối với chuyển biến lần này thật đúng là trở tay không kịp, rốt cuộc toàn bộ đều tử trận, không còn hơi sức mà than thở trong lòng----
Thấu thiếu gia thông minh như thế, dĩ nhiên đã sớm nhìn thấu bản chất con cá nhỏ này, tất nhiên biết nên làm thế nào dẫn dắt lời nói, lấy quyền chủ đạo, làm cách nào nắm thế cục trong tay. Anh không nói lời nào, nhìn Nhan Tiểu Ngư, chậm rãi cười: "Nhan Tiểu Ngư, tôi cảm thấy hay là trước tiên chúng ta nói một vài vấn đề khác thú vị hơn đi."
Thiếu gia không cười thì thôi, cười một tiếng quả thực dọa người.
"Nói, nói chuyện gì, có cái gì mà nói..." Tiểu Ngư lập tức tiến vào tình trạng phòng bị, lui về sau một bước, hai ta thật sự không có chuyện gì tốt để nói đâu thiếu gia!
Thiếu gia phi nhân loại ơi, bây giờ tôi nhìn thấy anh cười một tiếng, nhịp tim cũng tăng nhanh giống như sắp chết. Chúng ta không thể nói bây giờ, nếu không sẽ vi phạm nguyên tắc của tôi đấy!
Thiếu gia nheo mắt lại đầy nguy hiểm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.