Editor: Ngạn Tịnh.
“Tầm sát thương so với súng lục bình thường thì xa hơn khoảng 30 mét,
đánh giá sơ là 80 mét, khẩu súng không có vấn đề gì.” Tiểu Ngư thu tay về, giống
như lúc ở Cảnh Đội, hoàn thành báo cáo thử súng một cách xuất sắc, quay đầu lại
nói: “Đây là một loại súng ngắn dành cho nữ xuất sắc mà trang nhã.”
“Lệnh xuống, lập tức bắt đầu.” Thấu thiếu gia nghiêng đầu, ra lệnh cho
người đứng bên cạnh.
“Dạ, Thiếu Đương Gia”
Người mặc áo đen vẫn luôn đứng bên cạnh anh đáp lời xong, thì bắt đầu
nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong tầng hầm ngầm, chỉ còn lại hai người Thấu thiếu gia và Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư lập tức rơi vào tình trạng khẩn trương, nhìn chằm chằm Thấu thiếu
gia cách một mét phía trước với vẻ mặt đề phòng.
“Nhan tiểu thư đã hoàn thành thử súng rất xuất sắc.” Thấu thiếu gia tựa
người vào trước lan can, khoanh tay, giọng nói lười biếng mà mê người: “Tôi cần
cho cô chút phần thưởng.”
Phần thưởng?
Tiểu Ngư mờ mịt, muốn thưởng gì đây? Chẳng lẽ anh ta lại có âm mưu gì?
Thấu thiếu gia đột nhiên đứng thẳng người, thân thể cao lớn như vị thần
thả chậm bước chân, từ từ đến gần Nhan Tiểu Ngư. Dần dần, giam cầm thân thể nhỏ
bé của cô vào dưới cái bóng to lớn của anh.
“Anh, anh, anh đừng tới đây!”
Trong lòng Nhan Tiểu Ngư không hiểu, vội vàng lui về phía sau, lui lại
nhiều lần, cho đến khi lui tới góc mới rốt cuộc giơ súng lên, run rẩy nói: “Đừng
tới nữa, tôi... trong tay tôi có súng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173736/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.