"Nhan tiểu thư." Thấu thiếu gia rút tay về, nhìn chằm chằm cô, bình tĩnh tự nhiên hỏi: “Cô muốn tôi làm cái gì?"
Câu nói ấy đầy ý vị sâu xa, hơn nữa còn hỏi trước mặt nhiều người như vậy.
Đồng chí Nhan vô ý thức cao giọng: “Làm một người lương thiện, làm người ngay thẳng, không thẹn với Đảng không thẹn với nhân dân... ô ô..."
Miệng Tiểu Ngư bị Giang Phàm che lại, cười nói đôi câu rồi vội vãlôi cô vào phòng.
Đồng chí Tiểu ngư phẫn uất: “Lão đại, sao anh lại ngắt lời khi em đang khắc sâu tư tưởng giáo dục cho người khác..."
"Tiểu Ngư, ông già nhà anh làm ở Cục chiêu thương nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên lôi kéo được hạng mục lớn, vị vừa rồi là Nam Cung thiếu gia, là khách quý, hôm nay em thu liễm một chút giùm đi, nha!" Giang Phàm trấn an cô.
Tiểu Ngư oán giận, gì vậy, tại sao lại thành là cô thu liễm, thân phận sau lưng của người nọ rõ ràng là xã hội đen đấy, vừa rồi còn lén phi lễ tay cô.
Giang Phàm thấy Tiểu Ngư không nói lời nào, liền đi ra ngoài.
Nhan Duy An cũng tới đây, ngồi đối diện Tiểu Ngư, nghiêm mặt nói: “Chị, em hỏi chị một vấn đề, chị thành thật trả lời em!"
"Em nói đi..." Tiểu Ngư đáng thương, sợ lại bị người trong nhà công kích.
"Vị vừa rồi là Nam Cung thiếu gia," Nhan Duy An đẩy gọng kính đen lên, lộ ra ánh mắt sắc bén: “Có phải là đối tượng mà chị lén quen biết hay không?"
A----!
Nhan Tiểu Ngư ngửa mặt lên trời, che trán,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173673/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.