An Diệc Diệp nghe câu nói này, vội vàng chạy ra, lại chỉ nhìn thấy bóng xe của Khúc Chấn Sơ rời đi.
Nhớ tới sát ý trong lời nói của Khúc Chấn Sơ, cô hoảng sợ quay trở lại xe của mình.
“Mau lên, đuổi theo.”
Tài xế đạp chân ga, lập tức đuổi theo.
Khúc Chấn Sơ không đi vào trung tâm thành phố, mà lại chạy dọc theo ngoài thành, chạy đến một nơi khác.
Khoảng nửa tiếng sau, xe mới từ từ dừng lại.
An Diệc Diệp vội vàng xuống xe, lặng lẽ đi qua.
Nhóm Khúc Chấn Sơ đi lối ra vào của một hầm đậu xe, mấy người đi theo anh đều bị để lại ở ngoài.
Chỉ có một mình Khúc Chấn Sơ đi vào.
An Diệc Diệp ở bên ngoài quan sát, cẩn thận tránh mấy người đứng bên ngoài, cũng vào theo.
Trong hầm đậu xe rất tối, hình như đã bị bỏ hoang.
Mặt đất bám đầy bụi, chỉ có một vài tia sáng xuyên qua mấy cái cửa sổ nhỏ.
An Diệc Diệp nhìn xung quanh, không nhìn thấy Khúc Chấn Sơ, chỉ đành đi sâu vào trong.
Mới đi được một lúc, lập tức nhìn thấy có một người đứng cách đó không xa.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào cơ thể ảnh, hắt ra một cái bóng dài.
Khúc Chấn Sơ hơi cúi đầu.
Hai tay và ngực của anh dính đầy máu.
Một người nằm bên chân anh, trên ngực có cắm một thanh dao, máu tươi liên tục chảy ra từ miệng vết thương.
Đầu óc An Diệc Diệp nổ tung, vội vàng chạy qua.
Khúc Chấn Sơ nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại, thấy An Diệc Diệp lập tức nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002194/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.