Tuy dạo gần đây Khúc Chấn Sơ luôn ở trong lâu đài cổ không đi đâu, nhưng tập đoàn M.I vẫn chưa dừng việc chèn ép tập đoàn Vũ thị, thậm chí sau chuyện lần trước còn làm nặng tay hơn.
Không bao lâu sau, Vũ thị đã bị thu mua toàn bộ, biến mất khỏi thị trường.
Tiêu Nhĩ Giai và Dư Nhã Thiểm bị người đuổi ra khỏi nhà lớn của nhà họ Vũ, ngay cả xe cũng bị tịch thu mất.
Hai người đi trong gió lạnh một lúc, bất giác đi đến trung tâm thành phố.
Dư Nhã Thiểm nhìn thoáng qua xung quanh, đang chuẩn bị tìm chỗ nghĩ ngơi cho đêm nay trước.
Cách bờ hồ, lại nhìn thấy viện bảo tàng Duy Thê ở đối diện, trong mắt lập tức lóe lên chút tia sáng tối tăm.
Tiêu Nhĩ Giai nhìn, cũng quay đầu cười khẩy.
“Duy thê? Tôi mới là vợ của anh ta! Nhưng bây giờ thì sao, chúng ta đứng giữa trời đông, hai bàn tay trắng, cũng không biết bây giờ An Diệc Diệp người ta đang nằm ở chỗ nào ngủ ngon lành kia kìa.”
Cô liếc nhìn, nhếch môi nói: “Cái viện bảo tàng này trông chướng mắt thật!”
Dư Nhã Thiểm ở bên cạnh thuận miệng nói: “Chướng mắt? Vậy cô có thể đốt nó!”
“Đốt?”
Tiêu Nhĩ Giai nghe cô nói hoảng sợ mở to mắt nhìn.
Dư Nhã Thiểm lén liếc nhìn cô: “Sao nào, không dám hả? Không phải cô nói bây giờ cô bất chấp mọi thứ sao? Không lẽ cô cứ trơ mắt nhìn An Diệc Diệp cướp đi tất cả mọi thứ vốn dĩ thuộc về cô sao?”
“Cô suy nghĩ cẩn thận đi, nếu không có An Diệc Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002193/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.