An Diệc Diệp ngồi trong phòng đọc sách, lo lắng về tình hình dưới lầu.
"Bọn họ đi chưa?"
Cô bếp lo lắng đứng bên cạnh.
"Cô chủ, ông chủ sẽ xử lý ổn thỏa mà, sẽ không sao đâu."
An Diệc Diệp gật đầu, nhưng vẫn không kìm chế được mà đi tới bên cửa sổ.
Người dưới lầu đã rời đi hết rồi.
Nhưng cô vẫn có chút tò mò, tại sao bà Nguyễn lại dễ dàng bỏ qua như vậy?
Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng đọc sách đã bị đẩy ra.
An Diệc Diệp quay lại thì thấy Khúc Chấn Sơ đứng ở cửa.
"Thế nào rồi?"
Khúc Chấn Sơ nở một nụ cười thản nhiên, trấn a: "Bọn họ đồng ý để em ở lại."
"Đơn giản như vậy?" An Diệc Diệp có chút hoài nghi: "Không đưa ra điều kiện gì sao?"
Khúc Chấn Sơ lắc lắc đầu: "Không có. Mấy ngày nay cô cứ ở trong lâu đài cổ, tôi sợ họ sẽ còn đến tìm cô nữa."
"Được."
Khúc Chấn Sơ ôm chặt chặt cô, ánh mắt lộ ra sự lo lắng.
"Tôi sẽ không để họ đưa em đi."
Mấy ngày kế tiếp, An Diệc Diệp vẫn luôn quanh quẩn trong lâu đài cổ.
Nàng đứng ở cửa nhìn ra ngoài.
Mấy ngày nay bất luận là Mai Ấn Cầm hay người nhà họ Nguyễn, đều không xuất hiện.
"Bọn họ không tới nữa à?"
Quản gia đứng ở một bên gật đầu.
Đã lâu rồi ông không được nhìn thấy sự xuất hiện của cô An trong lâu đài cổ, cảm giác này cứ như được quay về lúc trước vậy.
Ông ta không thể che giấu được nụ cười mãn nguyện trên mặt.
"Đúng vậy, cô An cứ yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002181/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.