"Vốn dĩ đó không phải là lỗi của anh."
An Diệc Diệp hỏi: "Anh có biết hành động vừa rồi của anh nguy hiểm nhường nào không?"
Chặn đường máy bay, trên đời này cũng chỉ có người đàn ông trước mặt cô mới làm ra chuyện điên rồ như vậy.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, An Diệc Diệp vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại kiên định nói: "Tôi sẽ không để em đi."
An Diệc Diệp thầm nghĩ.
Sao cô lại chịu rời đi chứ?
"Tôi không đi đâu hết."
Hai cánh tay Khúc Chấn Sơ ôm chặt eo cô, như thể muốn hút lấy hơi ấm từ người An Diệc Diệp.
"Suýt chút nữa, suýt chút nữa là em bỏ tôi mà đi rồi."
An Diệc Diệp đặt tay lên vai anh trấn an: "Tôi không đi. Khúc Chấn Sơ, cả đời này tôi không đi đâu hết."
Nói một lúc lâu rồi mà vẫn không nghe tiếng anh đáp lời.
An Diệc Diệp phải cúi nhìn anh.
"Khúc Chấn Sơ?"
Lúc này, Khúc Chấn Sơ đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với An Diệc Diệp như muốn nhìn thẳng vào nội tâm của cô.
Sự điên cuồng trong ánh mắt ấy là thứ mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.
"Em hãy hứa là không đi nữa."
"Tôi hứa."
An Diệc Diệp gật đầu: “Vậy bà Nguyễn thì sao?"
"Chuyện đó để tôi." Khúc Chấn Sơ nói.
Trong lúc An Diệc Diệp đang ở lâu đài cổ thì tin tức cô bị đưa đi đã truyền đến tai bà Nguyễn ở nhà họ Nguyễn.
Vừa nghe vệ sĩ báo tin, bà ta liền chau mày.
"Bị đưa đi?"
"Đúng vậy, máy bay đã phải hạ cánh khẩn cấp."
Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002180/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.