Khi An Diệc Diệp tỉnh lại thì Khúc Chấn Sơ đang ngồi bên giường.
Cô vừa mở mắt đã thấy đau đớn.
Khúc Chấn Sơ thấy cô ta đã vội vàng chạy đến.
“Em thế nào rồi? Có khát không? Đầu có còn đau không?”
An Diệc Diệp nhíu mày, đè lại cảm giác khó chịu rồi nói: “Em đỡ nhiều rồi.”
Khúc Chấn Sơ vẫn không yên tâm, chỉnh lại góc chăn cho cô, ngồi bên cạnh lo lắng nhìn cô.
“Xin lỗi, em đã lừa anh.”
An Diệc Diệp đặt tay lên mua bàn tay anh.
Nếu cô không tự cho rằng mình có thể giấu được Khúc Chấn Sơ, lừa được anh thì những chuyện này đã không xảy ra.
Khúc Chấn Sơ hiếm khi tin tưởng người khác nhưng cô lại phụ lòng tin của anh.
Khúc Chấn Sơ nghe cô nói vậy càng đau lòng hơn.
Anh nắm chặt tay An Diệc Diệp.
“Là lỗi của anh, anh xin lỗi, anh không ngờ mình lại đánh em.”
Trong mắt anh đầy vẻ đau khổ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của An Diệc Diệp mà lòng đau như cắt.
“Không…”
An Diệc Diệp đang định nói thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Đương nhiên là lỗi của cậu.”
Bà Nguyễn đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Khúc Chấn Sơ.
Bà nói xong mới đi vào, ánh mắt lo lắng nhìn sang An Diệc Diệp.
“Con thấy thế nào rồi?”
Bà Nguyễn cúi người, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt An Diệc Diệp.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của cô, bà lại càng đau lòng hơn.
Chỉ mới lơ là vài ngày mà Khúc Chấn Sơ đã khiến An Diệc Diệp phải vào bệnh viện!
Bà quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002173/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.