"Em ở nhà họ Nguyễn…."
An Diệc Diệp vừa trả lời dứt câu thì tim đập thình thịch.
Cô đã nói dối Khúc Chấn Sơ…
Vừa nghe điện thoại vừa chột dạ nên An Diệc Diệp lo đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Một lát sau, Khúc Chấn Sơ bình thản cất giọng.
"Vậy sao? Anh còn tưởng em đang ở bên ngoài."
An Diệc Diệp nghe thấy thế càng thêm chột dạ.
Nhưng nếu hôm nay cô ấy không đến và không mua được khu này thì cô nhi viện không thể xây được.
"Không có..."
Cô nhỏ giọng đáp rồi nhanh chóng chuyển đề tài.
"Em không có chuyện gì đâu, anh cứ lo công việc đi, em đợi anh về."
Khúc Chấn Sơ nói: "Uhm."
An Diệc Diệp cúp máy nhưng vẫn cảm thấy thái độ của Khúc Chấn Sơ hơi lạ.
Đang nghĩ ngợi, thì Mai Ấn Cầm từ trong nhà đi ra.
"Xong chưa? Ký tên được chưa."
"Được rồi."
An Diệc Diệp nhanh chóng đè nén sự bối rối trong lòng, đi theo Mai Ấn Cầm vào nhà.
Thảo luận chi tiết được tiếp tục đến tận chiều tối mới hoàn thiện.
Chủ hộ ký tên xong hài lòng nhìn họ.
"Có thể xây ô nhi viện cũng là tâm ý của chúng tôi, như vậy thì những căn phòng ở đây sẽ không bị bỏ phí.”
An Diệc Diệp nhìn ra thiện tâm của đối phương nên gật đầu nói: "Chúng tôi nhất định sẽ quản lý tốt cô nhi viện.”
"Uhm, ngày nay hiếm có cặp vợ chồng trẻ nào cùng nhau làm từ thiện như thế này.”
Đối phương cười cười nhìn An Diệc Diệp cùng Mai Ấn Cầm: "Hai người nhất định sẽ hạnh phúc đến răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002172/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.