Nhưng trông Khúc Chấn Sơ vẫn vênh váo khi đi trong này.
Thậm chí, An Diệc Diệp còn thấy khóe miệng của anh mang theo nụ cười mỉm, tâm trạng cực kỳ vui sướng.
Một cảm giác kỳ quái tràn ra trong lòng An Diệc Diệp.
Cô nhìn chung quanh một chút, xung quanh cực kỳ u ám, có hơi đáng sợ.
Khúc Chấn Sơ dẫn cô vào trong một khu nhà, còn chưa thấy rõ có những ai bên trong, cô liền bị một trận cười thê lương dọa, vội ngẩng đầu lên nhìn qua.
Chỉ thấy cách sân không xa, có mấy người đang lôi kéo nhau.
Hai người trong đó còn mặc quần áo y tá.
Một người già lớn tuổi đang cắn chặt tai của một y tá.
Máu me đầm đìa.
Gần như muốn cắn đứt lỗ tai của người đó!
Một người già khác cũng đang xé quần áo của anh ta, họ xúm vào đánh nhau.
Chỉ chốc lát sau, hai y tá mới vất vả cứu được mình ra.
"Đúng là già rồi hồ đồ, sao mỗi lần tôi tới đưa thuốc đều cắn tôi thế? Một ngày nào đó cái tai này sẽ bị ông cắn đứt đấy!"
Y tá kia mới nói một câu, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đang đứng phía sau. Sắc mặt lập tức trắng bệch.
Anh ta vội đứng thẳng người, gật đầu.
"Anh Khúc, sao anh lại tới? Không nói cho chúng tôi một tiếng để chúng tôi còn chuẩn bị."
Khúc Chấn Sơ khoát tay, đi tới nói: "Sức khỏe của bọn họ vẫn tốt chứ?"
Hai tên y tá vội gật đầu: "Sức khỏe hai người đều rất tốt, tuyệt đối có thể sống được tới chín mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/1002163/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.