Chu Diệp Chương vội quay lại nhìn cô. “Tôi khó chịu!” Khổng Lập Thanh khó khăn lặp lại câu cũ. 
“Em làm sao?” Chu Diệp Chương nhăn mày. 
“Có vẻ bị cảm, rất muốn nôn.” Một hỏi, một đáp cuối cùng KhổngLập thanh cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, trả lời câu này cũngtrơn tru hơn. 
Chu Diệp Chương đặt tay lên trán Khổng Lập Thanh, lát sau bỏ xuống,nói: “Em sốt rồi. Chúng ta không đợi A Thần nữa, tự về trước thôi.” 
Chu Diệp Chương tiến sát lề đường, vẫy taxi, trước mắt Khổng LậpThanh chỉ còn lại bóng người đàn ông này, cô có cảm giác thế giới đangquay tròn khiến cả người cô choáng váng lại có gì đó không chân thực. 
Ngồi lên xe rồi mà cảm giác đó vẫn còn nguyên, Khổng Lập Thanh ngảtrên ghế nhắm chặt mắt, không muốn nói, cũng không muốn nghĩ gì nữa. Chu Diệp Chương bên cạnh thấy vậy cũng yên lặng, cô cuối cùng nhẹ nhóm thởphào. 
Về đến nhà là Khổng Lập Thanh ngã vật xuống giường. Từ nhỏ tới giờ cô sống trong nghèo khó, điều may mắn nhất là cơ thể khỏe mạnh, chưa từngốm đau lê lết. Trước giờ lúc bị ốm cô đều không có ai chăm sóc, toàn tựsinh tự diệt, có lẽ vì luôn tự vượt lên bệnh tật nên sức đề kháng cũngtốt hơn người khác, thành ra từ trước tới nay cũng ít ốm đau. Có điềuthực tế cho thấy những người bình thường khỏe mạnh, một khi đã ốm thìrất khó lường. Lúc này cô ngồi dựa trên giường, đầu óc quay mòng mòng,cảm giác có người đi đến bên cạnh nhưng tinh thần không đủ tỉnh táo đểphản ứng. 
Trong lúc mơ màng, Khổng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-xe-dinh-menh/10884/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.