Chu Diệp Chương dường như bắt rất đúng cái thần của Khổng Lập Thanh.Cô ăn mặc như vậy có thể làm nổi bật làn da trắng mịn, dáng người mảnhmai. Bình thường mặt mũi cô cũng không có gì nổi bật, môi lại hơi rủxuống nhưng mặt cũng không phải là xấu, ngược lại nó còn khiến người tanghĩ đến một loại duyên thầm.
Chu Diệp Chương nhìn phong cách mới của Khổng Lập Thanh, thần sắcbình tĩnh, ngắm một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ vẻ hài lòng, tựcảm thán một câu “ừm”, dường như muốn tán dương con mắt thẩm mỹ củamình. Sau đó quay lại nói với đám người đi sau: “Được rồi. Chúng ta vềthôi.”
Nghe Chu Diệp Chương tuyên bố kết thúc công cuộc mua sắm, Khổng LậpThanh thầm thở phào nhẹ nhõm, thật sự cô đã rất mệt rồi. Cô vừa tranhthủ xem đồng hồ, lúc này đã hơn bốn giờ chiều, chân không quen đi giàycao gót, đứng thôi cũng đau, cô rất sợ lát nữa lại phải tiếp tục đi bộ.
Đoàn người hùng hậu tiến xuống dưới lầu, lái xe đi vượt lên trước mởcửa đợi sẵn. Chu Diệp Chương sau khi lên xe liền quay sang tài xế nóimột địa chỉ, cuối cùng mới ngoảnh lại nói với Khổng Lập Thanh: “Bây giờmới về, sợ dì Thanh không kịp nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn đồ Tây vậy.”
A Thần ngồi ghế lái phụ, Khổng Vạn Tường, Chu Diệp Chương và KhổngLập Thanh ngồi băng ghế giữa. Vạn Tường hôm nay không ngủ trưa, lại chạy nhảy cả buổi, lúc này đã quá mệt mỏi. Trong xe không có ai lên tiếngphản đối, Khổng Lập Thanh ôm chặt Vạn Tường nhìn về phía trước “ừm” mộttiếng coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-xe-dinh-menh/10883/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.