“Xin lỗi.” Lúc ăn cơm, Cố Thiện ngẩng đầu nói chuyện, anh nhìn thẳng vào mắt của Nhược Thủy.
Trái tim cậu trong một thoáng đập nhanh hơn, mở đầu như vậy, là muốn ngả bài rồi sao?
“Lần trước đã hẹn cùng nhau đi du lịch, kết quả lại vì chuyện của Lee mà hủy bỏ, anh đã không giữ lời; thật xin lỗi.” Cố Thiện nói.
Giang Nhược Thủy mỉm cười: “Không sao, nếu cứ để mặc cậu ta như thế mà đi chơi, chúng ta đều sẽ không lo lắng không yên.”
Cố Thiện cũng cười:”Thích em nhất điểm ấy .”
Giang Nhược Thủy nhún nhún vai, mỉm cười, không đáp lại.
“Ôi chao, em đang xấu hổ đấy à?” Cố Thiện cười hỏi.
“Được rồi được rồi, nhanh ăn cơm đi, Cố thiếu gia.” Giang Nhược Thủy vùi đầu xới cơm vào miệng.
Nhưng dưới ghế, chân lại khẽ rụt về phía sau.
“Cuối tuần này em có thời gian rãnh không?” Cố Thiện lại hỏi.
Giang Nhược Thủy nghĩ ngợi:”Phải đi trực ở văn phòng giáo sư rồi.”
“Trước 8 giờ tối có thể về chứ?”
“Phải xem thế nào đã,” Giang Nhược Thủy trả lời,”Sao vậy?”
“Anh có hai vé vào cửa cho đêm nhạc hội của Trương Học Hữu.” Cố Thiện cười nói,”Muốn cùng hẹn em cùng đi xem.”
Giang Nhược Thủy cúi đầu, như là đang tự hỏi, cuối cùng mới bất đắc dĩ ngẩng đầu:”Em sẽ cố gắng sắp xếp xem sao.”
“Ừ, được.”
Tối thứ sáu, thành phố S, bên ngoài cổng vào sân biểu diễn. Trước giờ mở màn, Cố Thiện nhận được cuộc gọi từ Nhược Thủy.
“A lô, em đến chưa?” Cố Thiện hỏi, nhìn lướt xung quanh.
“Cái đó… xin lỗi anh; hôm nay, em thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-tao/41702/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.