Edit: Cải Trắng 
Sáng hôm sau, Lận Thần mơ màng rời giường ra phòng khách rót nước uống, vô tình thấy ngoài ban công có người đang phơi quần áo. Đôi tay cô nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn trên áo sơ mi, đến khi áo phẳng phiu là lượt mới thôi. Mái tóc ngắn ngang vai hơi rối, vài sợi tóc xinh đẹp bay bay theo gió. 
Sa Khinh Vũ cảm nhận được ánh mắt Lận Thần từ trong phòng khách nhìn ra, cười nói: “Lận Thần.” 
Anh hoàn hồn, buông bình nước trong tay xuống, uống một hơi cạn sạch cốc nước được rót đầy bên tay kia. 
Sa Khinh Vũ mở cửa kính ban công ra, gọi thêm lần nữa: “Lận Thần.” 
“Sao thế?” Anh đáp. 
Sa Khinh Vũ vẫy tay: “Anh tới đây.” 
Lận Thần lập tức bước vài bước ra ban công. 
Sa Khinh Vũ chỉ vào mấy đám mây dày trên bầu trời, che mất không trung xanh thẳm. Đám mây lớn, cực đậm màu, trắng tựa sữa: “Anh nhìn đi, đám mây kia đẹp ghê luôn. Cứ như photoshop vậy.” 
Lận Thần liếc mắt nhìn thoáng qua một cái rồi nhanh chóng nhìn xuống, chăm chú ngắm nhìn làn da trắng mềm như sữa của cô. Ngay lúc đó, hàng mi trên dưới của cô giao thoa, giấu đi con ngươi đen láy, mí mắt màu tự nhiên, không có phấn tím phủ lên. 
Anh không nhịn được, duỗi tay mơn trớn gương mặt cô. Ngón tay dịu dàng vuốt ve động tác mập mờ. 
Sa Khinh Vũ ngẩn ngơ, quay sang nhìn anh, hỏi: “Sao thế anh?” 
Lận Thần nhìn cô không buồn chớp mắt: “Em ở đây với anh một thời gian được không?” 
Yêu cầu anh đột ngột đưa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-rang/1736652/chuong-38.html