Hai ngày sau, Sa Khinh Vũ về nội thành, tiếp tục đi làm ở tòa soạn báo. Mục Hoằng Dịch cũng cần về đi làm ở bệnh viện trung tâm thành phố, vì vậy bốn người cùng nhau lên đường. 
Lên xe, Lận Yên hỏi Lận Thần: “Anh, anh lên thành phố làm gì?” 
“Tái khám.” Lận Thần lạnh nhạt trả lời. 
“Vậy anh định ở đâu?” Lận Yên hỏi tiếp, con ngươi đen láy lóe lên tia khôn khéo. 
Lận Thần đưa tay xoa ấn đường, dáng vẻ không chút bận tâm, làm như mình nghiêm túc suy nghĩ, hỏi: “Hình như nhà em là do anh mua?” 
Lận Yên cảm giác ngực mình nghẹn một búng máu, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra bắn tứ phương. 
Đến lúc bọn họ đặt chân được tới nội thành đã là chuyện của một lúc sau. Bốn người chọn một nhà hàng vào giải quyết bữa cơm. Trong lúc ăn, Sa Khinh Vũ vu vơ buông mấy câu, nói sắp tới mấy đứa bạn thời đại học định tụ tập. 
Nghe xong, Lận Yên hỏi Sa Khinh Vũ: “Họp lớp hả?” 
Sa Khinh Vũ gật đầu, không có tí hưng phấn nào. 
Sự khác thường của cô khiến Lận Yên cau mày. Bình thường Sa Khinh Vũ là người ưa mấy hoạt động náo nhiệt như họp lớp nhất. 
“Không đi à?” Lận Yên hỏi Sa Khinh Vũ tiếp. 
Sa Khinh Vũ “ừm” nhẹ: “Không muốn đi lắm.” 
“Vì sao?” 
“Chẳng vì sao cả.” 
Lận Yên lườm cô một cái, chẳng e dè gì, hỏi thẳng toẹt: “Không lẽ vì bạn trai cũ?” 
Dứt câu, Sa Khinh Vũ cắn chặt miếng thịt bò vừa mới gắp bỏ vào miệng, trừng mắt nhìn Lận Yên. 
Lận Yên vô tội 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-rang/1736651/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.