Edit: Cải Trắng 
Hoàng hôn buông xuống, gió thong thả lùa qua cửa sổ ập vào. Sa Khinh Vũ nhìn chằm chằm ấm trà thủy tinh trên bàn đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt thanh mát, bao phủ khắp quán. Còn cô, mượn chén trà nhỏ trước mặt thả lỏng tâm hồn. 
Trà xanh giúp mọi người tĩnh tâm, nhưng không cách nào tiêu sầu. 
Kỷ Đức bước trên bậc thang gỗ đi tới, nhìn thấy khung cảnh như vậy… 
Dáng người thanh thoát đón lấy ánh trăng tinh nghịch, tay ngọc đặt dưới cằm, mắt trông về phương xa, vẻ mặt mông lung, sâu không lường được. Áo khoác gió màu xanh nhạt vì ngồi mà chạm mắt cá chân, cổ áo dựng đứng che cần cổ đẹp đẽ, đụng cằm. 
Dường như, Sa Khinh Vũ cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng đang nhìn mình, nhẹ nghiêng đầu, thấy Kỷ Đức đứng cách đó không xa, gật nhẹ. 
Kỷ Đức hoàn hồn, gật đầu đáp lại và dạo bước tới gần. 
Sa Khinh Vũ xoay cái chén lưu ly, rót cho anh ta cốc trà. Nước nóng chạm bề mặt cốc, hơi nóng hầm hập bốc lên. 
“Không phải tôi bảo cô về Bắc Kinh trước à?” Dứt câu, Kỷ Đức cầm chén trà nhấp một ngụm. 
Sa Khinh Vũ lơ đãng đặt ấm trà về chỗ cũ, không đáp. Vào khoảnh khắc Lận Thần rời đi, cô quyết định đến thành phố Q, bởi cô sợ về Bắc Kinh sẽ phải đối mặt với vô số hồi ức có mặt ở Phạn Duyệt. 
“Vụ việc tiến triển đến đâu rồi?” Sa Khinh Vũ chuyển đề tài. 
“Không thuận lợi lắm. Mẹ Vương Tĩnh Di không đồng ý kháng án.” 
Sa Khinh Vũ cau mày: “Vì sao?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-rang/1736643/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.