Edit: Cải Trắng
Lận Thần mở cửa phòng, đập vào mắt là cảnh vệt nước vương trên sàn nhà.
Bước vào bên trong, anh phát hiện đèn phòng tắm vẫn bật. Mở cửa phòng tắm ra lập tức đón luồng không khí nóng ùa đến, mỗi một làn hơi nước đều mang theo hương thơm của Sa Khinh Vũ. Mặt kính to như phủ một lớp sương mỏng, mù mịt không rõ.
Bình tĩnh nhìn vài giây, anh quay về phòng, bật loa nghe chút nhạc và bắt tay vào sửa soạn hành lý.
Đêm đã về khuya, ngoài cửa sổ, ánh đèn từ những ngôi nhà khác lần lượt biến mất, dỗ người đi vào giấc ngủ. Thành phố luôn rực rỡ ánh sáng bỗng chốc trở nên ảm đạm.
Đêm, lặng yên đến gần.
Âm nhạc phiêu đãng trong không gian nhỏ tối mờ và dần đi đến hồi kết khiến âm thanh xuống thấp hơn.
Lận Thần đặt bảng màu mắt được đóng gói kỹ lưỡng lên trên bàn, ngón tay thon dài không ngừng miết theo phần bọc bên ngoài.
Ánh mắt chán nản bị che khuất bởi hàng lông mi cong, làm người ta không thấy được cảm xúc của anh. Dưới ánh đèn, hàng lông mi bị chiếu đến đổ bóng như che rợp toàn bộ, sinh động như thật.
Đến khi tiếng gõ cửa vang lên, hàng mi anh động đậy. Sau đó, anh cất bảng màu mắt vào ngăn kéo, nói: “Vào đi.”
Sa Khinh Vũ cầm khăn tắm đi vào: “Em sang đưa cho anh khăn tắm khác, còn mới đó.”
Dứt câu, cô đưa qua.
Lận Thần nhận lấy rồi ném nó lên trên giường, chỉ vào ghế dựa bên cạnh: “Em ngồi đi.”
Sa Khinh Vũ mất tự nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-rang/1736636/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.